Nhất Định Phải Tiêu Hết Tiền Của Nhân Vật Phản Diện Trước Khi Hắn Phá Sản

"Này, cái này lợi hại như vậy sao??"

***

"Ý của ngài là...ừm, tăng cường suất chiếu cho [Theo đuổi ánh sáng]?" Diệp Chu nghe được cuộc gọi từ đầu dây bên kia, sắc mặt có chút kỳ quái.

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định từ đầu bên kia điện thoại, Diệp Chu do dự một lúc rồi thận trọng nhắc nhở: "Nhưng [Theo đuổi ánh sáng] là đề tài ít người thích, có thể sẽ không có nhiều khán giả như vậy."

Nói xong, cậu vốn tưởng rằng đối phương nhất định sẽ không tiếp tục kiên trì, không ngờ người phụ trách rạp chiếu phim bên kia điện thoại lại thẳng thắn nở nụ cười, giọng nói đối với cậu tràn đầy tín nhiệm khó giải thích được.

"Chúng tôi tin tưởng vào năng lực của đạo diễn Diệp, cũng tin tưởng [Theo đuổi ánh sáng] sẽ mang đến cho chúng tôi kinh hỉ." Người phụ trách không đợi Diệp Chu nói gì đã bổ sung: "Cho dù là [Theo đuổi ánh sáng] cuối cùng không thể tạo ra thành tích thì đây cũng là lựa chọn của chính chúng tôi, lãi hay lỗ đều không liên quan gì đến đạo diễn Diệp, ngài không cần phải có bất kỳ áp lực tâm lý nào.''

Người phụ trách đã nói đến vậy, nếu như Diệp Chu lại cự tuyệt, thật là quá không biết cân nhắc.

Sau khi cúp điện thoại, Diệp Chu ngây ngốc một hồi, suýt chút nữa bị bánh ngọt đột nhiên tới đập cho bối rối, cậu thân là đạo diễn bộ phim còn không có tự tin mạnh mẽ như vậy, bọn họ lấy đâu ra lòng tin với cậu vậy?

Cuộc điện thoại này dường như mới chỉ là bắt đầu, Diệp Chu còn chưa kịp nghĩ ra mấu chốt trong đó, một cuộc lại một cuộc điện thoại lại nối tiếp nhau vang lên, vừa giữa trưa đã trả lời không dưới bảy tám cuộc gọi từ người phụ trách của các rạp chiếu phim lớn.

Hơn nữa, những người này đến cùng một mục đích, đều nói ra ý định chuẩn bị tăng cường suất chiếu [Theo đuổi ánh sáng] với Diệp Chu, trong đó thậm chí còn có rạp chiếu phim mà trước đây khi chiếu [Một hồi trò khôi hài] Diệp Chu đã tranh thủ rất lâu nhưng vẫn không tranh được, một chuỗi rạp hạng nhất với tỷ lệ cao.

Một buổi sáng trôi qua, sau khi cúp cuộc gọi cuối cùng, Diệp Chu thở dài một hơi rồi vào phòng tắm rửa mặt, khi làn nước lạnh chạm vào da thịt, cảm giác lành lạnh khiến Diệp Chu cuối cùng cũng ý thức được những cuộc gọi sáng nay không phải là mơ, mà là thực sự tồn tại.

Trong lòng Diệp Chu kỳ thật có thể đoán được bảy tám phần, đại khái là bởi vì doanh thu phòng vé của [Một hồi trò khôi hài] quá ngoài ý muốn, lần trước không kịp chia chén canh này nên lần này rạp chiếu phim lựa chọn đặt cược vào trên người cậu.

Nhưng điều khiến Diệp Chu dở khóc dở cười chính là, nếu [Theo đuổi ánh sáng] là một bộ hài kịch có cùng chủ đề với [Một hồi trò khôi hài], các rạp chiếu phim lớn làm như vậy thì cậu còn có thể hiểu được, nhưng [Theo đuổi ánh sáng] là đề tài gì, đại bi kịch hiếm thấy trên thị trường ít được mọi người chú ý đó!

Thay vì đặt cược vào rất nhiều bộ phim kinh phí lớn trong mùa hè, họ lại đặt cược vào cậu, đây rố cuộc là cậu điên hay giám đốc các rạp chiếu phim điên, quá viển vông.

Trước khi phim ra mắt, Diệp Chu vẫn luôn chờ các rạp chiếu phim lớn đổi ý, nhưng cho đến ngày phim ra rạp, các rạp chiếu phim lớn đều im ắng như gà, không ai định đổi ý.


Thực tế không nằm ngoài dự liệu của Diệp Chu, trong số những tác phẩm lớn và hàng loạt phim nước ngoài được quay liên tiếp với nhiều diễn viên lưu lượng hoặc diễn viên thực lực, doanh thu phòng vé đêm công chiếu của [Theo đuổi ánh sáng] không hề cao, ghế trên cũng rất thấp.

Hầu hết họ là fans của Cảnh Bác Xuyên đã mua vé để ủng hộ anh trai nhà mình, và một số khán giả qua đường với thị hiếu tương đối nhỏ thích cái này, một số thì bởi vì họ không mua được vé khác, lại rất muốn xem phim cho nên tùy ý chọn xem.

Sau khi số liệu thống kê phòng vé được công bố vào ngày đầu tiên, lấy Dưa Bay Lượn dẫn đầu không thể chờ đợi được nữa bắt đầu hắc Diệp Chu, các blog châm chọc khiêu khích liên tiếp được đăng lên, y như đang ăn tết, khắp nơi vui mừng mẳng mỏ.

Dưới ngòi bút của những nhà phê bình phim này, Diệp Chu là một tên ngốc may mắn, lúc trước [Một hồi trò khôi hài] có thể đạt được doanh thu phòng vé như vậy hoàn toàn là chó ngáp phải ruồi, một khi mất đi phần may mắn này, Diệp Chu ngay lập tức liền lộ ra nguyên hình.

Câu chuyện kể không hay, hoàn học biệt đạo diễn chơi hồi hộp, nửa đầu phim vẫn xem được nhưng nửa sau máu me, tình tiết phim quá đột ngột, không kịp chuẩn bị liền không hiểu ra sao.

Ngoài ra, đám hắc tử còn đào bới lại những bê bối trước đây của Diệp Chu, cố gắng chứng minh [Một hồi trò khôi hài] mặc dù có thể thành công không chỉ nhờ vận may, mà còn nhờ có một phó đạo diễn rất có năng lực.

Nhịp điệu điên cuồng ám chỉ rằng bề ngoài [Một hồi trò khôi hài] là do Diệp Chu đạo diễn, nhưng trong âm thầm thì lại là phó đạo diễn phụ trách quay phim.

Nhưng ngọn lửa chưa kịp bùng lên đã bị phó đạo diễn Mạnh dội một gáo nước lạnh dập tắt, một người bạn cũ lâu ngày không liên lạc của ông hai ngày trước đã mang tiền đến tìm phó đạo diễn Mạnh, mặc dù không nói thẳng, nhưng trong lời nói lại nỗ lực dẫn dắt phó đạo diễn Mạnh nói ra gì đó gây bất lợi cho Diệp Chu.

Lại không nghĩ ông liếc mắt là nhìn ra, trực tiếp ném trái cây đồ uống cùng tiền do người kia mang đến ra ngoài cửa, cũng đem người đuổi ra ngoài, vừa đuổi người đi liền gọi điện thoại cho Diệp Chu, kể lại chuyện vừa rồi, lại nhắc nhở cậu gần đây phải cẩn thận hơn, đừng đi theo đường lối của người khác.

Hai ngày sau khi [Theo đuổi ánh sáng] công chiếu, phó đạo diễn Mạnh đã chấp nhận một cuộc phỏng vấn hiếm hoi với phóng viên, ở trước ống kính nói với tất cả khán giả và cư dân mạng rằng bất kể là [Một hồi trò khôi hài] hay [Theo đuổi ánh sáng] thì ông đều là trợ thủ của đạo diễn Diệp, trong lúc hợp tác với đạo diễn Diệp cũng đã học được rất nhiều, căn bản không có chuyện ông giúp Diệp Chu quay phim.

Khi phó đạo diễn Mạnh nói những lời này, vẫn giữ sắc mặt nghiêm túc, ngoài cười nhưng trong không cười kể một chuyện cười nhạt: "Nếu tôi thực sự có năng lực như vậy, đã sớm ra ngoài tự mình làm việc từ lâu rồi, còn làm phó đạo diễn làm gì."

Có phó đạo diễn Mạnh cường thế làm sáng tỏ, những tin đồn thật vất vả mới nhấc lên một chút sóng gió nhất thời chưa đánh đã tan, ngọn lửa chưa kịp bùng lên đã bị dập tắt vô tình.

Nhìn thấy nước bẩn biến mất, đám hắc tử cùng thủy quân hiếm thấy an phận mấy ngày, nhưng rất nhanh bọn họ đã lấy lại khí thế, bắt đầu đợt sóng gió cuồng hắc tiếp theo.

Bởi vì trong mấy ngày kế tiếp, phòng vé của [Theo đuổi ánh sáng] mặc dù bắt đầu có chút khởi sắc, đang mỗi ngày một tăng lên, nhưng mức độ tăng lên không lớn, tăng trưởng tương đối chậm, so với phòng vé khác cùng thời kỳ, [Theo đuổi ánh sáng] rõ ràng thua kém rất nhiều.

Đám hắc tử sa sút mấy ngày ngay lập tức trở lại sau khi xem dữ liệu phòng vé trong tuần, bắt đầu một trận cuồng hoan trước nay chưa từng có.


Chỉ là lúc này hắc tử không ý thức được, doanh thu phòng vé của [Theo đuổi ánh sáng] mặc dù không cao, so với phim cùng thời kỳ cũng không có sức cạnh tranh lớn, nhưng theo thời gian chiếu phim càng tăng, danh tiếng của [Theo đuổi ánh sáng] vẫn chưa chạm đáy vực như họ dự liệu, trái lại còn tăng lên.

Trên hai nền tảng bán vé trực tuyến lớn nhất trong nước, doanh thu phòng vé của [Theo đuổi ánh sáng] sau vài ngày lên men đã tăng từ 9 điểm ban đầu lên 9.3 điểm, ngoài ra, điểm của [Theo đuổi ánh sáng] trên Dưa Lưới, website đánh giá phim có sức ảnh hưởng lớn nhất trong nước cũng tăng từ 8.5 lên 8.8 điểm, đây chắc chắn là số điểm cao đối với Dưa Lưới, một trang luôn cực kỳ khắt khe với xếp hạng phim.

Rất nhiều nhà phê bình phim chuyên nghiệp sau khi xem phim cũng cho điểm cao, điều này không nghi ngờ gì đã khiến những khán giả có thái độ chờ xem một phát súng, khiến họ bỏ đi tâm lý nghi ngờ, sẵn sàng mua vé vào rạp.

Cứ việc danh tiếng là truyền miệng, nhưng doanh thu phòng vé vẫn không cao, cũng không có người đem [Theo đuổi ánh sáng] và Diệp Chu để ở trong lòng, ngay cả đối thủ cạnh tranh hiện tại của Diệp Chu cũng không đặt bộ phim ít được chút ý này vào trong mắt, mãi đến khi...

[Tuần san phim mới] là một tạp chí có chuyên môn đối trong việc phân tích dữ liệu phòng bán vé và rating tương đối chính xác và quyền uy trong nước, mỗi tuần sẽ phân tích dữ liệu chính của các bộ phim nổi tiếng trong tuần.

Lúc đầu, tạp chí này chỉ dành cho những người trong ngành phân tích dữ liệu chính xác và trực quan hơn, nhưng nó đã nhanh chóng trở nên phổ biến bên ngoài ngành sau khi được phát hành.

Dựa trên dữ liệu chính xác và phân tích chuyên nghiệp, không biết bắt đầu từ khi nào [Tuần san phim mới] đã trở thành một cây thước đi trong ngành, cũng là tính đại biểu lớn nhất cho thành tích chân thực trong lòng người hâm mộ.

Nếu bộ phim mà idol của mình tham gia diễn xuất có thể được đăng trên [Tuần san phim mới], nhất định sẽ được fans kích động khắp nơi thổi bùng lên trong thời gian dài.

Cho đến ngày nay, trong thế giới báo giấy ngày càng hoang vắng, số lượng bán ra hàng tuần của [Tuần san phim mới] vẫn vượt xa các ấn phẩm cùng loại khác, ngồi chắc vị trí quán quân tiêu tụ của các loại tạp chí trong nhiều năm.

Vào ngày thứ mười sau khi [Theo đuổi ánh sáng] công chiếu, Diệp Chu đã bị đánh thức bởi một cuộc điện thoại vào sáng sớm, mơ mơ màng màng nhận được hai tin tức đủ để khiến đập tan mộng đẹp của cậu.

Cuộc gọi đầu tiên là của phó đạo diễn Mạnh, giọng ông ấy run lên vì quá kích động.

"Đạo diễn Diệp, phim của chúng ta có trên [Tuần san phim mới], hơn nữa còn được đẩy lên trang bìa của tuần này!" Phó đạo diễn Mạnh tay run run cầm tờ tạp chí, nhìn áp phích cho bộ phim của chính mình trên trang bìa tạp chí, tay đều có chút run.

Diệp Chu mặc dù đã tỉnh, nhưng đầu óc vẫn trống rỗng, phó đạo diễn Mạnh nói từng chữ cậu đều có thể nghe rõ, nhưng lại không biết ông ấy đang nói cái gì.


Mặc dù ý thức trống rỗng, nhưng mỗi khi phó đạo diễn Mạnh nói xong, cậu sẽ rất nể tỉnh ừ hai câu, khi cuộc gọi sắp kết thúc, Diệp Chu cuối cùng cũng lấy lại tinh thần từ trạng thái nửa mê nửa tỉnh, vừa định nghe xem phó đạo diễn Mạnh đang nói gì, nhưng ông ấy đã nói xong, chỉ để lại một câu: "Nhất định phải xem [Tuần san phim mới] đó!'' Sau đó điện thoại liền bị cúp.

Ghi nhớ câu nói này, sau khi Diệp Chu rửa mặt xong, sau khi ăn sáng với Giang tổng, ra khỏi nhà đến hiệu sách gần đó và hỏi người bán hàng xem họ có bán [Tuần san phim mới] không, nhưng nhận được tin rằng đó là bán hết.

Diệp Chu lần lượt đi đến mấy hiệu sách đều nhận được câu trả lời là bán hết sạch, sau vài giờ lăn lộn, cuối cùng cũng mua được từ một sạp báo nhỏ kín đáo.

Bởi vì bìa rất bắt mắt, Diệp Chu nhìn thoáng qua đã nhận ra bìa là áp phích của [Theo đuổi ánh sáng].

Mặc dù cậu chưa bao giờ mua tạp chí này trước đây, nhưng đã nghe qua về sức ảnh hưởng của nó từ lâu, khi [Một hồi trò khôi hài] ra mắt và thu về gần 3 tỷ doanh thu phòng vé, trở thành hắc mã trong Quốc khánh, đừng nói bìa, chỉ cho nó một trang bên trong và một đoạn phân tích rất ngắn, lần này lại hào phóng như vậy trực tiếp đưa trang bìa cho [Theo đuổi ánh sáng]?

Chẳng lẽ ngày hôm qua đã phát sinh chuyện gì mà cậu không biết, khiến cho phòng vé của [Theo đuổi ánh sáng] bùng nổ??

Diệp Chu giật mình, lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng kiểm tra doanh thu phòng vé ngày hôm qua, sau khi xác định tốc độ tăng chỉ cao hơn trước một chút chứ không thái quá, trong lòng càng thêm khó hiểu.

Cậu cất điện thoại, nhanh chóng mở trang bìa, lật qua tạp chí một lượt, kinh ngạc phát hiện [Theo đuổi ánh sáng] đến nay đã ra rạp mười ngày, phòng vé mới miến cưỡng đột phá mức 100 triệu, lại được [Tuần san phim mới] dùng tới bốn trang tỉ mỉ phân tích.

Đầu tiên là dựa theo thông lệ phân tích phòng vé ngày đầu tiên, phòng vé một ngày, tổng doanh thu phòng vé một tuần, tốc độ tăng trưởng phòng vé một ngày và tốc độ tăng trưởng phòng vé bảy ngày sau khi chiếu [Theo đuổi ánh sáng], tỷ lệ chiếu phim hàng ngày và suất tham dự.

Những con số này không nổi bật trong cùng thời kỳ, thậm chí ngay cả tiểu bạo cũng không được tính, nhiều nhất chỉ có thể nói là phòng vé tương đối cao trong số các đề tài tiểu chúng.

Nhưng sau khi xem qua phần thống kê này, phần phân tích chiếm trọn hai trang mặt sau lại làm người ta kinh ngạc.

Chiếu phim mười ngày, ngay cả bộ phim nổi tiếng nhất trong cùng thời kỳ, [Tiên khiển đội] có doanh thu phòng vé lũy kế là 1.6 tỷ kể từ khi phát hành, đều giảm dần tốc độ tăng trưởng phòng vé môi ngày theo thời gian chiếu phim, nhưng [Theo đuổi ánh sáng] với doanh thu phòng vé miễn cưỡng vượt 100 triệu, mức tăng doanh thu phòng vé hàng ngày trong mười ngày qua đều cao hơn so với ngày hôm trước, đường tăng trưởng trên biểu đồ luôn thể hiện xu hướng tăng.

Ngoài ra, tỷ lệ suất chiếu của các rạp chiếu phim khác đang tăng lên cùng với sự gia tăng của phòng vé, trong khi [Theo đuổi ánh sáng] do doanh thu phòng vé không cao nên tỷ lệ suất chiếu ngày càng giảm xuống, nhưng dù liên tục sụt giảm, tỷ suất người xem [Theo đuổi ánh sáng] lại bắt đầu điên cuồng tăng lên khi lịch chiếu phim giảm xuống.

Tất nhiên, những dữ liệu này không thể chứng minh bất cứ điều gì, điều thực sự khiến mọi người kinh ngạc không phải là những điều này, mà là một đoạn phân tích dài một nghìn từ và các hình ảnh đối chiếu đi kèm với bài phân tích.

Hình ảnh đi kèm là số liệu thống kê phòng vé trong một ngày của nền tảng bán vé trực tuyến trong nước kể từ khi [Theo đuổi ánh sáng] chiếu đến nay, để dễ hiểu, người viết đã sắp xếp nó thành một biểu đồ hình trụ, biểu đồ của mỗi ngày được biểu thị bằng một màu khác.

Bên trái là biểu đồ lượng vé tuần thông thường, từ ngày thứ hai trở đi, biểu đồ bên phải thêm màu của ngày hôm trước thành hai cột, ngày thứ ba cộng với hai ngày trước đó thành ba cột...cứ thế mà suy ra.

Thời gian trôi qua, ngày càng có nhiều màu sắc xuất hiện trên biểu đồ cho đến khi biểu đồ của ngày thứ bảy được bao phủ bởi sáu màu sặc sỡ.


Phân tích của tác giả về hai biểu đồ này như sau.

"Trước khi giới thiệu hai biểu đồ, để tôi giải thích cho mọi người một danh từ, tỷ lệ xem lặp lại là thuật ngữ chung chỉ hành vi của những khán giả đã xem phim đã mua và xem cùng một bộ phim hai lần trở lên. Nói chung, cũng chính là cái mọi người thường nói, nhị xoát, tạm xoát, thậm chí n xoát."

(Xoát '刷': chải, quét, vuốt)

"Sau khi làm rõ khái niệm này, chúng ta hãy xem tỷ lệ xem lặp lại của [Theo đuổi ánh sáng], như những gì hiển thị trong biểu đồ bên trái và bên phải, bên trái là phòng vé trực tuyến trong bảy ngày, chúng tôi đã sử dụng bảy loại màu sắc, màu sắc khác nhau tương ứng với phòng vé những ngày khác nhau, sau khi nhớ màu sắc đại diện cho phòng vé mỗi ngày, chúng ta hãy nhìn vào biểu đồ bên phải.

"Cột biểu đồ ngày đầu tiên là màu đỏ, ngày thứ hai là màu xanh lam, nhưng màu xanh lam chỉ chiếm 3/4 doanh thu phòng vé trong ngày, 1/4 màu đỏ còn lại là có IP mua vé trùng với những IP đã mua vé ngày hôm qua, những biểu đồ của vài ngày tiếp theo cũng tương tự như vậy, các màu khác nhau trên cùng một cột tương ứng với các lần mua vé lặp lại của các ngày khác nhau, cũng chính là tỷ lệ xem lặp lại mà chúng ta đã nói trước đó, sau khi hiểu rõ điều này, có phải bạn cảm thấy rất sốc không?"

"Khi tác giả có được số liệu này, cũng có phản ứng không khác gì mọi người, lúc đó tôi sốc đến mức suýt làm đổ cốc nước. Sau khi thống kê sơ bộ, tỷ suất xem lại của bộ phim này đã đạt 30% trên tổng doanh thu phòng vé, phần số liệu này có ý nghĩa như thế nào? Nó có nghĩa là trong số 80 triệu doanh thu phòng vé có 24 triệu được tạo ra từ hai lần ba lần hoặc thậm chí nhiều lần mua vé tạo thành."

"Cá nhân tôi không thích thể loại phim bi kịch, nói thẳng ra là tôi không có ấn tượng tốt với những bộ phim có chủ đề này, trải nghiệm mấy lần xem thể loại này cũng đều không quá tốt, nhưng buổi tối hôm đó sau khi xem số liệu này, tôi đã nửa tin nửa ngờ mua vé xem phim của [Theo đuổi ánh sáng], muốn xem xem bộ phim này có ma lực gì mà có thể tạo nên tỷ lệ xem lặp lại đáng kinh ngạc như vậy."

"Lúc mới bắt đầu, tôi xem với thái độ phê bình, chế giễu, thậm chí ngay nửa đầu bộ phim đều không ngừng ghi chép và phân loại những thiếu sót, khuyết điểm của bộ phim này, nhưng không biết từ lúc nào, toàn bộ thân tâm tôi đều tập trung tiến vào bộ phim này, đến khi tôi định thần lại, tôi nhận ra rằng mình đã mua xong vé xem phim thứ hai."

"Trong hai ngày, ngoại trừ ăn và ngủ thì tôi dành gần như toàn bộ thời gian ở rạp, trước thời hạn giao bản thảo, tôi đếm đếm cuống vé, cảm thấy kinh sợ khi nhận ra rằng mình đã xem cùng một bộ phim năm lần liên tiếp trong hai ngày."

"Tôi nghĩ đó là lý do tại sao tôi viết bài phân tích này."

Diệp Chu đọc đi đọc lại bài phân tích này nhiều lần, cả người đều choáng váng, trên gương mặt tuấn tú viết đầy khiếp sợ.

"Này, lợi hại như vậy sao??"

Ngay khi cậu còn đang nghi hoặc, một hồi chuông điện thoại kéo cậu trở lại hiện thực, khi nhìn thấy số gọi đến, Diệp Chu nhéo mạnh vào đùi mình để tỉnh táo lại sau đó bắt máy.

"Này, quản lý Miêu..."

"Đạo diễn Diệp, bây giờ tôi nói với ngài một chuyện rất quan trọng, xin ngài hãy cố gắng giữ bình tĩnh."

"Trước khi bộ phim được phát hành, tôi đã gửi nó đi tham gia vòng tuyển chọn của Liên hoan phim Kim Ninh, vừa rồi tôi nhận được cuộc gọi từ người phụ trách và được thông báo rằng [Theo đuổi ánh sáng] đã lọt vào vòng trong."

Diệp Chu: "Hả???"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận