Nhất Định Phải Tiêu Hết Tiền Của Nhân Vật Phản Diện Trước Khi Hắn Phá Sản

Hiệu quả sau khi phát sóng tập đầu tiên của [Tinh Quang Thiếu Niên] vượt xa dự đoán của mọi người, mặc dù Diệp Chu rất ngạc nhiên với kết quả này, nhưng cũng không đến mức cảm thấy hoàn toàn khó tin như lúc đầu.

Dù sao, sau khi chứng kiến ​​​​khả năng hút tiền điên cuồng của chiến đội Trầm Chu trong mùa giải này, còn có [Song sắt nước mắt] mời được ảnh đế nổi tiếng Chung Bách tham gia, bộ phim điện ảnh bi kịch [Theo đuổi ánh sáng] cũng có thể thu hoạch mấy trăm triệu doanh thu phòng vé, sức chịu đựng tâm lý của Diệp Chu không ngừng bị buộc tăng cao.

Cho dù hiện tại phát sinh chuyện thần kỳ như thế nào, Diệp Chu mặc dù vẫn kinh ngạc, nhưng cũng không lại giật mình nữa.

Sau khi chuyện của [Tinh Quang Thiếu Niên] có một kết thúc, Diệp Chu nhận được cuộc gọi từ Hứa Trừng đội trưởng của chiến đội Trầm Chu, mời cậu và bạn bè đến tham dự trận chung kết [Thôn phệ] ngày 5 tháng 1.

Theo cuộc gọi này cùng đến, còn có quản lý của Trầm Chu.

Người quản lý nhìn qua khoảng ngoài ba mươi tuổi, là một nam nhân trông rất trẻ tuổi nhã nhặn.

Mặc dù anh ấy và Diệp Chu chưa từng gặp nhau, nhưng đã nghe qua không chỉ một lần từ miệng Hứa Trừng và các đội viên khác những sự tích tỏa sáng của ông chủ Diệp Chu.

Anh ta có chút câu nệ ngồi trên ghế, lấy từ trong túi ra một phong thư, đẩy đến trước mặt Diệp Chu, nói: "Diệp tiên sinh, đây là thứ mà đội trưởng Hứa nhờ tôi mang đến cho ngài, bên trong có hai tấm vé, đều là ghế VIP, là khu vực có tầm nhìn đẹp nhất toàn bộ hội trường."

"Tám giờ tối bắt đầu thi đấu, nếu như ngài có thời gian tới, đến bên ngoài hội trường có thể gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ ra đón ngài." Vừa nói, người quản lý trẻ lấy ra danh thiếp của mình, đặt cùng một chỗ với phong thư.

Diệp Chu cất hai thứ này đi, cảm ơn nói: "Vất vả anh chạy chuyến này rồi, phiền anh chuyển lời với đội trưởng Hứa giúp tôi, tôi nhất định sẽ đến đúng giờ."

Thấy cậu dễ nói chuyện như vậy, thần thái câu nệ của quản lý cuối cùng cũng buông lỏng một chút, mím môi khẽ cười nói: "Đây là việc tôi nên làm, tôi thường nghe mấy người đội trưởng Hứa nhắc đến ngài, từ lâu đã muốn gặp ngài một lần, nhưng lo lắng công việc ngài bề bộn, vẫn luôn không dám làm phiền, nhân cơ hội này, nếu ngài đang có thời gian rảnh, không biết có thể dành cho tôi một chút thời gian không?"

Diệp Chu sửng sốt, lập tức ý thức được đối phương có chuyện muốn nói riêng với mình, cậu gật đầu với thư ký của Giang tổng bên cạnh, đối phương lập tức hiểu ý rời đi, trước khi đi còn không quên đóng cửa lại, trong phòng làm việc chỉ còn lại hai người họ.

Hôm nay cậu đến thăm Giang tổng, muốn cho Giang tổng một niềm vui bất ngờ, nhưng không ngờ trưa nay Giang tổng có một cuộc họp quan trọng, từ tám giờ sáng đến giờ vẫn luôn ở trong phòng họp không ra.

Diệp Chu ngăn thư ký đang định báo cáo lại, cầm hộp cơm đợi trong văn phòng, nhưng không đợi được Giang tổng, ngược lại nhận được điện thoại của Hứa Trừng, cậu suy nghĩ một chút liền bảo người đem vé đưa tới đây.

Sau khi thư ký rời đi, Diệp Chu vung tay với anh ta, "Có gì không tiện nói, bây giờ thể nói rồi."

Người quản lý điều chỉnh tư thế ngồi, lấy từ trong túi ra mấy phần văn kiện, chia làm hai loại, đưa phần bên trái tới trước mặt Diệp Chu trước.

"Đây là tài liệu và báo giá của các công ty năm nay gửi lời mời tới Trầm Chu, hy vọng chiến đội Trầm Chu có thể đảm nhiện đại ngôn." Vừa nói, quản lý lại từ đó lấy ra vài cái, "Những cái ngài đang xem đều là những cái còn lại sau khi tôi sàng lọc, chất lượng hầu hết đều không có gì phải bàn cãi, cũng không có lịch sử đen tối gì."

"Một trong hai cái này là Lôi Điện sản xuất ghế tựa cho game thủ, cái còn lại là Đoạn Nhận sản xuất bàn phím, hai nhà này đều là nhà sản xuất kỳ cựu trong nước, chiếm gần 40% thị phần toàn ngành hiện tại, tuy giá cả đưa ra không phải cao nhất nhưng là lựa chọn khá tốt đối với người chơi."

"Còn lại mấy công ty khác này tuy rằng đều là thương hiệu mới, nhưng giá họ đưa ra cao hơn giá cả mặt bằng chung." Người quản lý vừa nói vừa đưa Diệp Chu xem dữ liệu phân tích và so sánh năng lực của những nhà sản xuất khác đã được chuẩn bị trước, ưu điểm của việc này là ngay cả khi Diệp Chu chỉ là một người bình thường không hiểu gì, cũng có thể thấy lợi và hại.

Huống chi Diệp Chu cũng hoàn toàn không phải là người bình thường, cậu là một nhà làm phim, cũng là nhà đầu tư, nhà tài trợ, tiếp xúc với chuyện như vậy quả thực là chuyện thường như cơm bữa, tuy rằng trước đây không tiếp xúc với ngành thể thao điện tử, nhưng cũng không lạ gì khi xem những thứ này.

Diệp Chu cầm tư liệu lật xem một hồi, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía quản lý, hỏi: "Lôi Điện và Đoạn Nhận, mỗi bên hợp tác với bao nhiêu chiến đội?"

Người quản lý sửng sốt một chút, ánh mắt nhìn Diệp Chu lập tức biến hóa vi diệu, khi đưa ra lựa chọn, không cân nhắc giá cả mà trước tiên dò hỏi về đối tác, đã chứng minh cậu cũng không phải là không biết gì về mảng này, là người có thể nghiêm túc thảo luận, là ông chủ có thể tối đa hóa các lợi ích.

Sau khi suy nghĩ rõ ràng, quản lý ngay lập tức nói: "Lôi Điện là điển hình của giăng lưới rộng rãi, căn cứ vào sức mua của người hâm mộ và mức độ nổi tiếng của chiến đội để lựa chọn đại ngôn, công ty này hiện đang hợp tác với hai đội khác, một là vô địch pop năm ngoái, một là đội đứng đầu đoạt quán quân Tok."


Diệp Chu suy nghĩ một chút, nói: "Tạm thời đừng nghĩ tới chuyện này, chúng ta nói về Đoạn Nhận đi."

Sự thẳng thắn của cậu khiến người quản lý ngạc nhiên, nhưng anh ấy không nói gì, bắt đầu nói về Đoạn Nhận cho cậu nghe.

"Phong cách của Đoạn Nhận rất mạnh mẽ, bất kể là quyết sách hay sức cạnh tranh trên thị trường đều rất hung hãn, điểm đặc biệt nhất của công ty này là đại ngôn hàng năm chỉ ký với đội quán quân của mùa giải."

Diệp Chu nghe vậy nhướng mày: "Hả? Nhưng trận chung kết mùa giải này còn chưa bắt đầu, cứ như vậy chắc chắn Trầm Chu giành được quán quân năm nay?"

Quản lý trong giọng nói mang theo một tia ý cười, "Đúng vậy, loại chuyện trước khi trận chung kết bắt đầu đã đến cửa ký hợp đồng, ở Đoạn Nhận chỉ phát sinh qua một lần, chính là xảy ra với chiến đội đã giành được chức vô địch ba lần liên tiếp.

"Chiến đội Trầm Chu là lần thứ hai, bọn họ tựa hồ rất chắc chắn Trầm Chu sẽ đoạt quán quân, đưa ra điều kiện cũng rất hào phóng, cũng không có chỉ bởi vì chúng ta là đội mới mà hạ thấp đãi ngộ."

Nghe anh ta nhắc đến chiến đội từng giành được ba chức vô địch liên tiếp, không hiểu sao Diệp Chu lại nhớ ra rằng hình như có ba thành viên trong đội của họ đã từng phục vụ trong chiến đội đó.

Nghĩ tới nghĩ lui, ngoại trừ thành tích xuất sắc năm nay của Trầm Chu, chỉ còn lại một nguyên nhân, đó là ông chủ của Đoạn Nhận có khả năng là có hiểu biết nhất định đối với ba đội viên đã từng hợp tác với họ trước đây, chắc chắn rằng họ nhất định sẽ đoạt quán quân.

"Nhưng đối phương yêu cầu phải sau khi chúng ta đoạt quán quân mới có thể công bố, nếu như chúng ta không đoạt được quán quân, đối phương có thể sẽ lựa chọn lại ký bổ sung một hợp đồng khác cùng đội quán quân năm nay, chúng ta từ nhân vật chính biến thành phụ trợ."

Từ những gì người quản lý nói, không khó để nghe ra rằng công ty này thực sự rất thực tế, nhưng đây cũng là một hiện tượng bình thường, nó giống như đánh cược một lần, nếu Trầm Chu giành được chức vô địch đó là cược đúng rồi, tương lại công bố ký hợp đồng, tự nhiên hướng fans Trầm Chu bán chạy, càng có thể kích thích sức mua của fans.

Cho dù cược sai, Trầm Chu không đoạt được quán quân năm nay, ngoại trừ cùng đội quán quân năm nay ký thêm một phần hợp đồng mới, dựa vào biểu hiện của Trầm Chu trong mùa giải này, cũng không khiến mọi người nảy sinh nghi vấn gì với quyết định của Đoạn Nhân.

"Vậy chọn nhà này đi." Sau khi cân nhắc lợi hại, Diệp Chu cùng với người quản lý quyết định đại ngôn này.

Người quản lý thực ra cũng rất xem trọng nhà này, nhưng anh ta xem trọng công ty này không chỉ vì những lợi ích mà nó có thể mang lại, mà còn bởi vì phong cách chỉ tuyển chọn cường giả của công ty rất giống với phong cách của thể thao điện tử, rất hợp khẩu vị của cư dân mạng thể thao điện tử.

Lâu dần, cư dân mạng thậm chí còn lấy các đội ký kết với Đoạn Nhận hàng năm làm tiêu chuẩn để đo chiến lực của các chiến đội trong các cuộc thi đấu.

Hợp tác với công ty này đồng nghĩa với từng cầm giải quán quân, số lần hợp tác càng nhiều cũng mang ý nghĩa giải quán quân giành được càng nhiều, đây là điều khiến người hâm mộ cảm thấy rất vinh dự.

Ngoài công ty này, người quản lý đã thảo luận với Diệp Chu về những nhà tài trợ đã ném cành ô-liu cho Trầm Chu, mặc dù những công ty này không nổi tiếng như Đoạn Nhận, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không thích hợp.

Hai người nói chuyện khoảng nửa giờ, cuối cùng chốt được hai nhà nữa, đến đây, ba cái đại ngôn của Trầm Chu trong một năm tới toàn bộ đều đã được định xuống.

Diệp Chu vốn tưởng rằng bàn xong đại ngôn liền xong việc, lại không ngờ rằng người quản lý lại nói đến vấn đề của đội.

"Nếu như năm nay Trầm Chu có thể đoạt quán quân, vậy nhất định không thể lại giống như trước thả mặc bọn họ không quản như vậy, vô luận là huấn luyện viên, bác sĩ tâm lý hay là thợ xoa bóp trị liệu khẳng định đều cần tìm."

"Hơn nữa, lịch trình huấn luyện của đội cũng cần phải cân nhắc lại, mặc dù đội trưởng Hứa Trừng của chúng ta vẫn còn trẻ và đang ở độ tuổi sung mãn nhất, nhưng điều chúng ta phải cân nhắc là đội phó và hai đội viên khác, hiện tại tuổi tác của họ đã là không còn ở thời kỳ hoàng kim để chơi thể thao điện tử nữa."

Cái đề tài này rất nặng nề, nhưng đó là sự thật. Ngoại trừ Hứa Trừng năm nay vừa mười chín, ba tuyển thủ khác trong đội đều đã lăn lộn trong vòng từ lâu, đặc biệt là đội phó, năm nay hai mươi ba.

Đối với các ngành nghề khác, hai mươi ba có thể vẫn còn trẻ, nhưng đối với tuyển thủ thể thao điện tử, việc tập luyện cường độ cao và thi đấu siêu cường độ cũng không ngừng rút ngắn tuổi tác hoàng kim của các tuyển thủ, độ tuổi này đã nằm ở giai đoạn cuối của sự nghiệp, bất cứ lúc nào giải nghệ cũng không làm cho người ta kinh ngạc.

"Còn có căn cứ vậy..."


Diệp Chu nghe anh ta vòng vo nhiều như vậy, mắt thấy còn sẽ tiếp tục vòng vo, cuối cùng không nhịn được ngắt lời, "Tôi hỏi một chút."

Quản lý quyết đoán ngừng miệng, thái độ rất tốt nở nụ cười với Diệp Chu: "Ngài nói."

"Vừa rồi anh nói nhiều như vậy, là muốn tìm tôi đòi tiền sao?" Diệp Chu ung dung nói.

Người quản lý do dự một chút, nhưng vẫn bình tĩnh gật đầu: "Đúng vậy." Trong lòng anh ta đã chuẩn bị sẵn rằng Diệp Chu sẽ không cho nhiều tiền, thời gian anh ta lăn lộn trong nghề này cũng không ngắn, đủ loại chiến đội lớn nhỏ đều có, cũng coi như có kinh nghiệm tiếp xúc với đủ loại ông chủ, nếu như Diệp Chu cho ít, làm thế nào để thuyết phục cậu cho nhiều hơn đều đã được chuẩn bị xong.

Ông chủ ấy mà, chỉ cần nguyện ý bắt lại lắc rồi lắc, rung lại rung, thì tiền đều sẽ có, chỉ xem chịu cho nhiều hay ít, quản lý rất có kinh nghiệm về phương diện này.

"Không thành vấn đề."

Tuy nhiên, điều anh không ngờ tới là ông chủ của Trầm Chu khác với ông chủ của những đội khác, căn bản không cho anh cơ hội thuyết phục, vô cùng sảng khoái đồng ý.

"...A?" Người quản lý lộ vẻ hoang mang, phải một lúc sau mới hoàn hồn, anh ta ngập ngừng hỏi: "Ý ngài là, đòng ý chi tiền?"

"Đúng." Diệp Chu bình tĩnh khẳng định suy đoán của anh ta, suy nghĩ một chút lại hỏi: "Muốn bao nhiêu, anh nói một con số."

Quản lý:???

Chuyện này thần kỳ đến mức người quản lý suýt chút nữa còn nghi ngờ mình đang nằm mơ, anh ta hành nghề nhiều năm như vậy nhưng chưa từng thấy ông chủ nào hào phóng lại dễ nói chuyện như vậy.

Dưới bàn làm việc quản lý không nhịn được lặng lẽ đưa tay nhéo đùi mình một cái, sau khi xác nhận tất cả những chuyện này là thật, đầu óc bắt đầu nhanh chóng vận chuyển, hồi lâu sau mới cẩn thận báo ra một con số: "Hai mươi triệu?"

Diệp Chu:...

Hầy, cậu còn nghĩ anh ta sẽ đòi bao nhiêu tiền đây, vậy mà chỉ có chút đó.

"Tôi cho anh gấp đôi, bốn mươi triệu." Diệp Chu vừa nói vừa mò thẻ của mình trong túi, còn không quên dặn dò: "Có đủ không, không đủ tôi lại cho anh thêm, có khó khăn gì tuyệt đối đừng giấu giếm, đừng ủy khuất mấy đứa nhỏ của chiến đội chúng ta."

"Chiến đội Trần Chu của chúng ta chỗ nào cũng giỏi, nhưng đội trưởng quá hiểu chuyện, mỗi lần tôi hỏi tiền có đủ tiêu không, có cần thêm tiền không, tiểu đội trưởng của chúng ta đều vội vàng hoảng loạn từ chối, có lúc bị hỏi cuống lên liền trực tiếp cúp điện thoại."

Đem thẻ nhét vào tay anh ta, Diệp Chu vươn tay vỗ vai quản lý, nghiêm túc nói: "Tôi giao năm tuyển thủ của tôi cho anh, tình tình họ có chút bướng bỉnh, anh thông cảm chút. Chiến đội khác có thì Trầm Chu cũng phải có, chiến đội khác không có, chúng ta cũng có thể có, không đủ tiền thì nói với tôi, tôi coi trọng anh!"

Người quản lý hoảng hoảng hốt hốt đi ra khỏi tòa nhà Giang thị, nhìn vào tấm thẻ trong tay, đến ngân hàng gần nhất để kiểm tra số dư, phát hiện chuỗi số trên thẻ thực sự là thật!

Đến cùng là anh đã tiến vào chiến đội gì vậy, đây là ông chủ thần tiên gì vậy, nếu là một giấc mơ, xin hãy để giấc mơ này kéo dài thêm một chút, tốt nhất là vĩnh viễn đừng tỉnh lại.

Sau khi tiễn người quản lý chiến đội, dưới sự hướng dẫn của thư ký, Diệp Chu đem hộp cơm đã nguội dùng lò vi sóng hâm lại một chút, khi quay lại thì thấy bên Giang tổng cuối cùng cũng kết thúc.

Khi Giang Đình Viễn nhìn thấy Diệp Chu, đôi mắt từ trước đến giờ lạnh nhạt cuối cùng cũng dịu đi một chút, đưa tay sờ sờ đầu cậu, hiếm thấy ác ý đem mái tóc ngắn ngủn của Diệp Chu vò loạn.


Hai người ngồi trong văn phòng cùng nhau ăn cơm trưa, sau khi ăn xong Diệp Chu vừa thu dọn vừa nói cho Giang tổng biết chuyện sáng nay quản lý của chiến đội Trầm Chu tới, đồng thời mời Giang tổng mùng 5 cùng đi xem thi đấu.

Giang tổng nhìn xuống lịch trình, mặt không cảm xúc gạch bỏ cuộc họp vào ngày mùng 5 bằng bút đỏ, đồng ý lời mời của Diệp Chu mà không hề có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào.

- --

7:30 tối ngày 5 tháng 1, còn nửa giờ trước khi thi đấu chính thức bắt đầu, bên ngoài địa điểm tổ chức thi đấu tranh chức vô địch [Thôn phệ] đã được fans vây đến chặt nỗi nước chảy không lọt.

Không phải tất cả những người hâm mộ này đều mua được vé, một phần lớn trong số họ không mua được vé vì nhiều lý do khác nhau, nhưng vẫn muốn đến cửa thử vận ​​​​may, xem có ai muốn chuyển nhượng vé hay không.

Nhưng hiển nhiên, là trận đấu cuối cùng của mùa giải này, sự chú ý và nhiệt độ của sự kiện này là cực kỳ cao, vé vào cửa từ lâu đã sớm cung không đủ cầu, khoảng cách từ đem bán bán đến bán không tới một phút, đem bốn chữ lớn một phiếu khó cầu giải thích vô cùng nhuần nhuyễn.

Trừ khi mua vé giá cao từ những người đầu cơ, còn nếu không thì phải có vận may vô cùng tốt mới có thể lấy được một tấm vé vào cửa như mong muốn.

Khi Diệp Chu và Giang Đình Viễn đến, người quản lý của chiến đội Trầm Chu đã đợi sẵn ở cửa, đích thân dẫn họ qua lối đi VIP, mặc dù vậy thì cũng chỉ tốt hơn một chút so với lối đi bình thường, người vẫn đông như mắc cửi.

Thật vất vả tìm được chỗ ngồi của mình, trời rõ ràng đã vào đông, nhưng trên trán của Diệp Chu đã thấm ra một lớp mồ hôi lạnh mỏng.

Trái lại người cùng cậu vào sân là Giang tổng, không chỉ thần sắc trước sau bình tĩnh như thường, đừng nói đổ mồ hôi, ngay cả hơi thở cũng không bị rối loạn.

Diệp Chu không thể tin vươn tay sờ sờ trán của Giang tổng, thấy tay mình sạch sành sanh, suýt chút nữa ghen tị phát khóc, hỏi: "Giang ca, anh không nóng à?"

Giang Đình Viễn lấy khăn giấy giúp cậu lau mồ hôi trên mặt, trả lời: "Không nóng."

Diệp Chu bị hành động của hắn làm cho có chút đỏ mặt, mấy lần muốn cầm lấy khăn giấy tự lau cho mình, nhưng đều bị Giang tổng khéo léo tránh đi, chỉ có thể từ bỏ, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Không khoa học..."

Giang Đình Viễn nhìn cậu, đột nhiên nghiêm túc đề nghị với cậu: "Tôi thể hàn, nhiệt độ cơ thể từ nhỏ đã thấp hơn người bình thường một chút, nếu em cảm thấy nóng có thể dựa gần tôi một chút."

Nếu là người khác nói ra lời này, Diệp Chu nhất định sẽ hoài nghi, nhưng từ trong miệng người đứng đắn như Giang tổng nói ra, lập tức cũng nghiêm chỉnh lại, đặc biệt là cộng thêm vẻ mặt nghiêm túc của Giang tổng lúc nói mấy lời này, độ tin cậy nhất thời up up.

Cậu gần như tin tưởng mà không cần suy nghĩ, ngày càng tiến lại gần Giang tổng.

Không biết có phải là do tác dụng tâm lý hay không, nhưng theo khoảng cách không ngừng rút ngắn giữa hai người, Diệp Chu như có kỳ tích cảm giác được nhiệt độ trên người dần dần rút đi rất nhiều, mùi tùng hương dễ chịu tiêu tán trên chóp mũi, cậu thoải mái thở ra một hơi.

"Là thật nè!" Diệp Chu kinh ngạc đến mức theo bản năng mà nhích lại gần Giang tổng, thậm chí cậu còn có thể cảm nhận được thân nhiệt mát lạnh của Giang tổng.

Ở nơi mà Diệp Chu không nhìn thấy, đôi mắt của Giang Đình Viễn hơi tối sầm đi khi cậu đến gần, trong đôi mắt lãnh đạm dường như ngưng tụ một cũng nước suối u tĩnh, nhưng lúc này nước suối kia đã không còn duy trì được bình tĩnh, không ngừng khuấy động, như đang ấp ủ một cơn bão.

Diệp Chu không hề có cảm giác đối với nguy hiểm đang lại gần, bất ngờ bị bắt lấy cổ tay, ngay sau đó Giang Đình Viễn nghiêng người về phía trước, hai người mặt đối mặt, Diệp Chu có thể cảm nhận được xúc cảm Giang tổng cố ý chạm vào chóp mũi cậu, cậu có chút choáng ngợp, căng thẳng đến mức hai tay như đông cứng giữa không trung.

Hơn nữa khoảng cách này còn đang không ngừng bị rút ngắn, mãi cho đến khi hai người có thể nghe rõ ràng hô hấp của đối phương, ở khoảng cách mà người ngoài nhìn như họ đang hôn nhau, Giang tổng mới dừng lại.

Giọng nói trầm thấp bởi vì khoảng cách quá gần mà khi nó vang lên bên tai Diệp Chu, giống như pháo đang nổ tung bên tai, rút đi thanh lãnh cùng cao ngạo trong dĩ vãng, nhiễm phải mấy phần hương vị tình dục, lời miếng gợi cảm, trêu ghẹo người đến cực điểm.

"Bây giờ còn nóng không?" Giang Đình Viễn hỏi.

Diệp Chu thề rằng cậu chỉ muốn nói chuyện, nhưng không hiểu sao, hiện tại cậu giống như bị hạ định thân chú, đừng nói nhúc nhích, ngay cả mở miệng cũng rất khó khăn, hai cánh môi nặng như bị đổ chì, cho dù Diệp Chu rất nỗ lực muốn mở miệng, nhưng cũng chỉ hơi giật giật.

Cậu không trả lời cùng vẻ khốn quẫn hiển nhiên đã làm Giang Đình Viễn hài lòng, bên tai truyền đến một tiếng cười trầm thấp, âm cuối có chút khàn khàn, nhưng sát thương kinh người, thính tai Diệp Chu trong nháy mắt lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được đỏ lên.

Nếu như không phải tình huống không cho phép, Diệp Chu nhất định sẽ đưa tay che lỗ tai ngay khi cảm thấy thính tai nóng lên, nhưng cậu không thể, vào lúc Giang tổng rất có khí thế xâm lược như này, che lỗ tai chắc chắn là một việc vô cùng khó khăn lại còn rất có tính khiêu chiến.


"Em không nóng nữa sao, tôi bắt đầu thấy nóng rồi." Thanh âm Giang Đình Viễn không lớn, từng chữ tách ra Diệp Chu đều có thể nghe hiểu, nhưng nối liền cùng nhau lặp đi lặp lại câu này mười mấy lần trong đầu, cậu lại vẫn không thể hiểu ý của Giang tổng.

Nhưng cậu không phiền não quá lâu, Giang tổng đã tự mình giúp cậu giải quyết nghi hoặc.

"Tôi thể hàn không dễ cảm thấy nóng, nhưng nếu đã cảm thấy, vậy thì nhất định phải dùng phương pháp đặc biệt mới có thể giải quyết." Vừa nói, Giang tổng vừa vô tội chớp chớp mắt, Diệp Chu nhìn sóng lớn mãnh liệt trong mắt hắn, không khỏi rùng mình một cái.

"Là tôi lây nhiệt cho anh sao...Vậy làm sao, làm sao bây giờ?" Diệp Chu run giọng hỏi.

Đồng thời, trong lòng đã phỉ nhổ mình một vạn lần, vừa rồi mi trúng tà cái gì vậy, Giang tổng người ta chỉ khách khí nói vài câu, sao mi có thể tưởng thật chứ, còn mặt dày dựa vào gần như vậy, tìm đường chết này, làm bậy này!

Giang Đình Viễn nghe cậu tự kiểm điểm, nhướng mày, trầm ngâm nói: "Quả thực có liên quan đến em."

"Phương pháp hạ nhiệt cũng rất đơn giản." Giang Đình Viễn nhìn vào mắt cậu, không hề có một tiếng động nói: "Em hôn tôi một cái."

Mấy nụ hôn ít ỏi giữa hai người đều là Giang Đình Viễn chủ động, đây là lần đầu tiên Giang tổng hướng Diệp Chu đòi hôn, này nghe vào quả thực rất không Giang tổng.

Nghe đi, nghe đi!

Đây vẫn là Giang tổng cao lãnh như hoa trên núi, cự tuyệt mọi người bên ngoài vạn dặm, cao thâm khó dò đến mức người ta khó đoán tâm tư, tâm tình ẩn giấu sâu đến mức hiếm khi lộ ra ngoài mà cậu biết sao?!

Trong lúc Diệp Chu sững sờ, Giang Đình Viễn đã chờ đến mất kiên nhẫn, nhưng bị vướng lời hứa trong thang máy, nên chỉ đành lên tiếng nhắc nhở lần nữa: "Hả?"

Đằng nào cũng chết, không bằng chết sảng khoái chút. Nghĩ như thế, Diệp Chu hạ quyết tâm, nhắm mắt lại, hơi ngẩng đầu lên, hôn lên môi Giang tổng.

Nụ hôn này đương nhiên không kéo dài bao lâu, thay vì nói là hôn, nói là hai môi đụng chạm thoáng qua thì đúng hơn, tất cả đều xảy ra trong nháy mắt, nhanh đến nỗi nếu như không phải nhiệt độ của Diệp Chu vẫn lưu lại trên môi, Giang Đình Viễn sẽ nghĩ rằng nụ hôn này vẫn chưa xảy ra.

Nhưng hắn đã rất hài lòng, vạn sự khởi đầu nan, tình cảm cũng vậy, đây là một khởi đầu tốt, không phải sao.

Còn tương lai, chỉ cần có lần thứ nhất, còn sợ không có lần thứ hai, lần thứ ba...sao?

Giang tổng vươn ngón trỏ nhẹ nhàng chạm vào nơi mà Diệp Chu đã hôn qua, khẽ cười thành tiếng đầy ẩn ý.

Khác với Giang tổng đang sung sướng, bây giờ Diệp Chu đã không còn cách nào để diễn tả tâm trạng của mình bằng lời nói, cả người cậu đều không tốt lắm, trong đầu không ngừng hét lên rằng vừa rồi mình đã hôn Giang tổng! Mình vậy mà lại hôn Giang tổng! Mình vậy mà thực sự! Hôn! Giang tổng!!

Mẹ kiếp! Được lắm Diệp Chu! Mi quá trâu bò rồi!

Diệp Chu vừa nghĩ vừa nhìn chằm chằm vào màn hình đang phát những đoạn thi đấu đặc sắc trên sân khấu, cố gắng dùng thi đấu để chuyển hướng sự chú ý của mình, nhưng khi khuôn mặt của những tuyển thủ trên màn hình lớn dần dần chồng lên khuôn mặt của Giang tổng, tuyển thủ càng ngày càng giống Giang tổng, cho đến khi hoàn toàn trở thành mặt của Giang tổng, khi nói chuyện với đồng đội của mình chẳng khác nào lúc ở bên tai mình không hề có một tiếng động nói 'em hôn tôi một cái', Diệp Chu cuối cùng cũng nhận ra rằng việc chuyển hướng sự chú ý vốn không có tác dụng gì cả, tất cả chỉ là vô ích thôi.

Cho dù là mở mắt ra hay nhắm mắt lại, cho dù là xem cái gì, nghe thanh âm gì, trong đầu Diệp Chu vẫn luôn là bóng dáng của Giang tổng, cậu nhìn bất kỳ người nào, đều sẽ không tự chủ được đổi thành mặt của Giang Đình Viễn, nghe được bất kỳ thanh âm nào, đều sẽ chuyển thành thanh âm của Giang Đình Viễn.

Ngay cả bản thân Diệp Chu cũng không biết cảm giác điên cuồng này sẽ kéo dài bao lâu.

Là một ngày, hai ngày, một tuần hay hai tuần, hoặc là một tháng hay hai tháng.

Chắc, chắc cũng không đến nỗi, là một năm hai năm đâu nhỉ!

Không thể, chuyện như vậy tuyệt đối không thể xảy ra, hôm nay cậu chỉ là chịu quá nhiều kích thích, chỉ cần trở về ngủ một giấc, ngày hôm sau sẽ tự trở lại bình thường thôi.

Cũng có thể là một loại bệnh 'không thể tiếp xúc gần gũi với Giang tổng', trong lòng Diệp Chu thậm chí đã đang cân nhắc, nếu không thì lên núi quay bộ phim tiếp theo vậy, dân cư thưa thớt, hoàn toàn tách biệt với thế gian, là một nơi tốt để cậu có thể bình tĩnh lại.

Chạy trốn khỏi những phiền não thế tục, trở về với vòng tay của thiên nhiên, trân quý sinh mệnh, tránh xa Giang tổng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận