Nhất Định Phải Tiêu Hết Tiền Của Nhân Vật Phản Diện Trước Khi Hắn Phá Sản

Đoàn phim [Rạp Xiếc Kinh Dị] đã khởi quay được nửa tháng, tiến độ rất cảm lạnh.

Nguyên nhân cũng rất đơn giản, nam chính Từ Thiên chỉ có một khuôn mặt đẹp trai, nhưng kỹ năng diễn xuất cơ bản là bằng 0, đọc lời kịch hơi dài một chút có khi còn lắp ba lắp bắp.

Quên thoại thì cũng thôi đi, tính tình còn thuộc kiểu Phật hệ, chính là cái loại cho dù Diệp Chu có nói hay đưa ra yêu cầu gì đều có thể vô cùng bình thản tiếp thu, nhưng đến khi thực hành thực tế thì lại trở về trạng thái ban đầu, nên đơ mặt thì đơ mặt, nên quên từ thì quên từ, làm theo ý mình, thoải mái tự tại.

Anh gấp thì kệ anh, tôi vẫn sừng sững bất động.

Mặc dù [Rạp Xiếc Kinh Dị] là một bộ phim thương mại thuần túy và không yêu cầu diễn viên có kỹ năng diễn xuất cao nhưng ít nhất anh cũng phải đúng quy đúng củ một chút, cho dù kỹ năng diễn xuất không tốt, động tác cứng nhắc thì ít nhất cũng phải ghi nhớ lời thoại của mình chứ.

Diệp Chu đã từng gặp rất nhiều diễn viên không có thiên phú, nhưng loại diễn viên không có tài lại không muốn nỗ lực, 60% cảnh quay đều phải dùng diễn viên đóng thế để hoàn thành như Từ Thiên thực sự rất hiếm.

Điều này không liên quan gì đến kỹ năng diễn xuất mà là vấn đề thái độ.

Hơn nữa, Từ Thiên còn là một tiểu thịt tươi rất thú vị, không giống Liễu Vân Lam khắp nơi xu nịnh tùy thời nhặt cơ hội, cũng không như Tịch Dương khắp nơi cán diễn, chỉ là đối với quay phim...không có hứng, chính là phật rõ rõ ràng ràng.

Kiểu thờ ơ thà ngồi trên ghế đá chơi game còn hơn đọc kịch bản thêm hai lần, kiểu thờ ơ thà ngồi không cả buổi sáng cũng không muốn giao tiếp với các diễn viên khác.

Quả thực chỉ kém đem hai chữ "cá muối" trực tiếp dán lên mặt.

Diệp Chu thật sự rất khó hiểu, rõ ràng biểu hiện trong buổi thử vai khá tốt, thái độ cũng vẫn luôn rất khiêm tốn, nhìn qua cũng rất tích cực và nhiệt tình, sao chưa đầy nửa tháng mà lại trò gian chồng chất, đủ loại kiểu dáng khác nhau như vậy.

Nếu thật sự không thích quay phim thì lúc trước không thể tham gia buổi thử vai, thậm chí có thể từ chối thẳng thừng khi người đại diện cố gắng hết sức tranh thủ vai diễn cho hắn, nếu như Từ Thiên nói thẳng, Diệp Chu nhất định sẽ không nói hai lời mà từ bỏ hắn, chọn một người khác, không làm lãng phí thời gian của nhau.

Nhưng Từ Thiên đã làm gì, hắn không nói gì, sau khi gia nhập đoàn phim cũng không muốn hợp tác cho tốt, chưa nói đến có tận tâm hay không, thậm chí ngay cả đạo đức nghề nghiệp cơ bản nhất hắn cũng không có.

Mặc dù người đại diện của Từ Thiên chủ động đưa ra đề nghị giảm thù lao khi hắn gia nhập đoàn phim, nhưng giảm không có nghĩa là không có, bỏ ra mấy triệu mời về một người như vậy, người biết thì là thuê một tiểu thịt tươi, còn người không biết cmn còn tưởng cậu mời về một ông Phật Di Lặc đấy.

Diệp Chu là đạo diễn, không phải nhà từ thiện, một tháng này gần như ngày nào cũng bị hắn làm cho tức đến đỉnh đầu bốc khói, chua chát đến không nói nên lời.

Giống như bây giờ, nhìn biểu hiện của Từ Thiên trên màn hình theo dõi, đừng nói đến Diệp Chu, ngay cả vẻ mặt của mấy phó đạo diễn và nhân viên công tác đứng bên cạnh cũng đều là một lời khó nói hết.

Diệp Chu nhịn không được hét lớn: "Cắt!"

Tuy nhiên, đạo diễn còn chưa kịp nói gì thì Từ Thiên, diễn viên mắc lỗi đã lên tiếng trước.


"Thực xin lỗi, hôm nay trạng thái của tôi không tốt, để thế thân lên đi." Từ Thiên mỉm cười nhìn Diệp Chu, trong giọng nói không có chút bất mãn nào khi bị khiển trách, mà là thờ ơ.

Dường như bộ phim hay hay dở chẳng liên quan gì đến hắn.

Diệp Chu mở miệng muốn mắng hắn, nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng đã lại nuốt trở vào, trải qua một tháng quay chụp vô nghĩa này, cuối cùng cậu cũng hiểu, mình không thể nói đạo lý với Từ Thiên, dù cậu có nói gì hắn cũng rất bình tĩnh, nói cái gì cũng chấp nhận hết, sau đó đánh chết cũng không thay đổi.

Đứng dậy khỏi ghế, Diệp Chu lấy điện thoại di động ra, trực tiếp gọi cho người đại diện của Từ Thiên.

"Tôi chỉ hỏi anh Từ Thiên có thể quay phim hay không, nếu không quay được thì đến dẫn người đi cho tôi, mỗi ngày ở đây là muốn làm cái gì, tôi trả tiền cho anh ta diễn, không phải để anh ta đến làm thần tiên!"

Điện thoại vừa kết nối, ngữ khí Diệp Chu liền rất cáu kỉnh, gần như không có chút tình cảm nào, trước mặt nhiều người như vậy trong đoàn, không giấu giếm sự khó chịu của mình đối với Từ Thiên.

Nếu đổi lại là người khác bị nói như vậy, nhất định sẽ tức giận đến nhảy dựng lên, cho dù tính tình tốt sắc mặt cũng nhất định rất khó coi, nhưng còn Từ Thiên thì sao? Người ta đến lông mày cũng không nhíu lấy một lần, vẫn giữ nụ cười ôn hòa thân thiện, trong mắt tràn đầy từ bi.

Rõ ràng đây không phải lần đầu tiên quản lý của Từ Thiên nhận được điện thoại của Diệp Chu, rõ ràng hắn đã quen với hành vi này của nghệ sĩ mình, sau khi Diệp Chu nói xong cũng không giải thích mà chỉ rối rít xin lỗi, thái độ vô cùng tốt.

Nhưng Diệp Chu đã nghe những lời xin lỗi tương tự suốt một tháng, nếu còn nghe tiếp thì cậu chính là đồ thiểu năng.

"Anh lập tức đến trường quay ngay, tốt nhất là trong vòng nửa giờ, bởi vì vượt quá thời gian này, tôi sợ sẽ không nhịn được mà ném anh ta ra khỏi đoàn phim của mình."

Nói xong, Diệp Chu trực tiếp cúp điện thoại.

Khoảng hai mươi phút sau, quản lý của Từ Thiên thở hổn hển từ ngoài cửa chạy vào, mồ hôi đầm đìa, sau khi bước vào không nói hai lời, kéo nghệ sĩ của mình đến trước mặt Diệp Chu, ấn đầu hắn cúi đầu với Diệp Chu.

"Thật xin lỗi, Diệp đạo, thực sự xin lỗi." Sau khi cúi đầu xin lỗi Diệp Chu, người quản lý dẫn Từ Thiên cúi người với những thành viên khác trong đoàn phim, dùng giọng xin lỗi nói: "Thật xin lỗi, bởi vì Từ Thiên mà làm lỡ thời gian của mọi người, xin lỗi."

"Như vậy đi, hôm nay Từ Thiên mời mọi người trà chiều và bữa tối, mọi người muốn ăn gì có thể nói với tôi, tôi sẽ..."

Đang lúc hắn đang nhiệt tình nói chuyện, Diệp Chu liền ngắt lời hắn, trầm giọng hỏi: "Đủ chưa."

"Nếu hôm nay vấn đề không thể giải quyết được, vậy thì Từ Thiên thu dọn đồ đạc rời đi ngay lập tức!"

Giọng nói của quản lý của Từ Thiên im bặt, hắn lau lau mồ hôi trên đầu, mỉm cười bước tới chỗ Diệp Chu, nhỏ giọng nói: "Đạo diễn Diệp, tôi thực sự xin lỗi vì đã gây ra phiền toái cho ngài, ngài xem hay là chúng ta qua bên khác bàn bạc nhé?"

Lời cầu xin trong mắt hắn khiến Diệp Chu phiền vô cùng, nhưng cậu vẫn không nói gì, đi theo hắn ra khỏi lều quay phim đến một góc hẻo lánh yên tĩnh.


Người quản lý lấy hộp thuốc lá ra mời Diệp Chu, Diệp Chu không nhận, hắn có chút xấu hổ, đưa điếu thuốc vào miệng hút một hơi, chậm rãi nói.

"Diệp đạo, thật xin lỗi." Người quản lý cười khổ, "Tôi biết rõ anh không hài lòng với sự che giấu trước đó của tôi, nhưng tôi thực sự không còn lựa chọn nào khác."

Diệp Chu tức giận nhưng không thể biểu hiện ra ngoài, chỉ nói: "Việc đã đến nước này, xin lỗi đã không còn cần thiết, vấn đề cần giải quyết không phải chỉ cần xin lỗi là giải quyết được."

"Dựa theo trạng thái hiện tại của Từ Thiên, tôi đã không còn yêu cầu anh ấy phải có kỹ năng diễn xuất nữa, nhưng ngay cả diễn xuất cơ bản nhất cũng không làm được, đoàn làm phim đã quay được một tháng, một tháng này chỉ mới quay được ba mươi tư cảnh."

"Trung bình mỗi ngày có một cảnh, trang thái tốt thì nhiều nhất là hai cảnh, tiến độ này có ấn tượng không, tự anh có thể thấy." Diệp Chu thở dài một tiếng, nhìn về phí người đại diện, "Không phải là tôi không cho Từ Thiên cơ hội, mà là..."

"Anh ta không thích quay phim, cũng không đặt tâm trí vào phim ảnh chút nào. cho dù tôi thực sự có thể đợi anh ta từ từ quay, nhưng không để tâm chính là không để tâm, cứ như vậy quay ra thành phẩm, anh nghĩ khán giả có thể bằng lòng ra tiền sao?"

Người đại diện biết những gì Diệp Chu nói đều là sự thật, nhưng vì đó là sự thật nên hắn mới càng thêm bất lực.

Sau một hồi im lặng, người quản lý cuối cùng cũng lên tiếng: "Anh xem như vậy có được không, chúng tôi có thể nhường một bước, ngài lại tìm thêm một diễn viên khác có thể đảm nhận vai chính, làm thành một bộ song nam chủ."

Diệp Chu bị hắn chọc tức đến mức bật cười, liếc nhìn hắn rồi nói: "Trước tiên không nói kế hoạch này của anh khó thực hiện đến mức nào, chỉ nói riêng một chút, anh cảm thấy Từ Thiên xứng đáng để toàn bộ đoàn làm phim sửa lại kịch bản sao?"

"Cái này..." Người đại diện cố gắng bảo vệ tôn nghiêm, nhưng đối mặt với hiện thực có nói thêm gì cũng vô nghĩa.

Xoa xoa mi tâm, Diệp Chu lười tiếp tục nói nhảm với hắn, nói thẳng: "Tiền bồi thường vi phạm hợp đồng tôi sẽ chịu, hôm nay anh thể dẫn Từ Thiên thu dọn đồ đạc về đi thôi."

Việc lâm thời đổi vai chính này thực sự là trước lạ sau quen, có Tịch Dương làm ví dụ, Diệp Chu phát hiện về mặt này so với một đạo diễn bình thường và đoàn làm phim mà nói, cậu đã có chút thoải mái khi đối mặt sự kiện thảm khốc này.

Người đại diện nghe vậy lập tức kinh hãi, lắc đầu liên tục: "Không, không, không, ngài không thể làm như vậy được, Từ Thiên của chúng tôi cũng không thiếu chút phí bồi thường vi phạm hợp đồng này."

Mắt thấy Diệp Chu đã hạ quyết tâm trả hàng, lần này người đại diện thật sự hoảng rồi, hắn nghĩ nghĩ, tựa hồ cuối cùng cũng quyết định, cắn răng khó nhọc nói: "Từ Thiên có thể trả lại toàn bộ tiền thù lao trước đó đoàn phim đã đưa, coi như là bồi tội với ngài!"

Diệp Chu: "Tôi thà mất tiền cũng phải đưa anh ta đi, anh không thấy được quyết tâm của tôi sao, không cần nói nữa, nhanh đi về đi, sau khi trở về liền trực tiếp đưa người đi thôi, đừng trì hoãn công việc tiếp theo."

"Không, ngài không thể đuổi Từ Thiên được, cậu ấy..." Nói tời đây thanh âm của người quản lý dừng lại, hạ giọng ghé sát vào tai Diệp Chu, "Cậu ấy là con trai duy nhất của Từ Long, lão tổng của Điện ảnh Tiềm Long, Tiềm Long thái tử gia thực thụ.

Wow, danh tiếng này thật là lớn, Tiềm Long có chuỗi rạp chiếu phim lớn thứ hai trong nước chỉ sau Điện ảnh Giang Thủy, mọi nghi hoặc trước đó đều đã được giải đáp.


Chẳng trách Từ Thiên lại không có động lực như vậy, nhưng năng lực của người quản lý lại vô cùng mạnh, vẫn luôn cung cung kính kính với Từ Phi, không tiếc công giúp hắn giành tài nguyên, thậm chí còn có thể quyết định không nhận thù lao đóng phim khi chưa có sự đồng ý của nghệ sĩ.

Thái tử gia của Điện ảnh Tiềm Long, sao có thể coi trọng số tiền thù lao nhỏ như vậy, đẩy thì đẩy, chút tiền như vậy, Từ Phi đương nhiên không xem vào trong mắt.

Nhưng chuyện này thì có liên quan gì đến Diệp Chu, mặc kệ hắn có năng lực đến đâu, bối cảnh sâu đến đâu cũng không thể che giấu được sự thiếu chuyên nghiệp của mình trong lĩnh vực diễn xuất.

Mà Diệp Chu ghét nhất diễn viên không chuyên nghiệp.

Thấy Diệp Chu sau khi biết được thân phận của Từ Thiên mà thần sắc không có chút kích động nào, người quản lý lau mồ hôi trên mặt, mím môi nói: "Từ tổng nói, chỉ cần ngài có thể để Từ Thiên làm diễn viên chính, tương lai chiếu phim, Tiềm Long nhất định sẽ thể hiện đủ thành ý, dù thế nào ngài cũng sẽ không thiệt thòi."

Tất nhiên, thành ý ở đây là tỷ lệ đặt lịch chiếu phim của các rạp, là phim thương mại làm ra để kiếm tiền nên thời gian phát hành đương nhiên được chọn trong những ngày nghỉ lễ ngắn ngày với lượng người xem cao như Quốc khánh và Tết Nguyên Đán.

Tuy nhiên, đây cũng là thời điểm mà ngành điện ảnh trong nước cạnh tranh khốc liệt nhất trong năm, tầm quan trọng của việc sắp xếp lịch chiếu thì khỏi phải nói, phim dù hay đến mấy cũng khó được khán giả tiếp thu nếu không có đủ suất chiếu.

Nhưng cho dù kỳ nghỉ ngắn ngày này chiếu một bộ phim dở, miễn là có đủ suất chiếu, có những ưu điểm khác biệt nhất định và có chủ đề cụ thể thì nó vẫn sẽ rất được yêu thích.

Cũng giống như bộ phim [Đánh giá tác phẩm điêu khắc cát đương đại 2] vào dịp Tết Nguyên đán năm ngoái, vì có điềm báo từ những tác phẩm trước, thêm vào đó là tư bản nguyện ý đập tiền, cho nên dù danh tiếng rất kém nhưng vẫn đạt được doanh thu phòng vé siêu cao.

Không có đạo diễn nào dám trực tiếp nói rằng mình không quan tâm đến lịch chiếu phim, trong ngành cạnh tranh khốc liệt như vậy, không phải không có phim nào suất chiếu thấp bộc lộ tài năng nổi bật, mà so với phim có suất chiếu cao thì những phim như vậy thật đúng là hiếm như là mùa thu, vô cùng hiếm thấy.

Diệp Chu cũng không ngoại lệ, không hề nghi ngờ, lời đề nghị mà người đại diện của Từ Thiên đưa ra là một điều kiện hết sức mê hoặc.

Nếu như đưa ra điều kiện này là một diễn viên khác, nói không chừng Diệp Chu sẽ thực sự bấm bụng đồng ý, nhưng nghĩ đến lực sát thương kinh người của Từ Thiên trong khoảng thời gian này, Diệp Chu vẫn không đồng ý.

"Không cần, nên sắp bao nhiêu thì sắp bấy nhiêu, anh đưa người đi đi."

Người đại diện của Từ Thiên rất tin tưởng vào mức giá mà hắn đưa ra, căn bản không nghĩ tới dưới sự mê hoặc hào phóng như vậy, Diệp Chu có thể giữ vững lập trường của mình, kiên quyết để Từ Thiên rời đi.

Có thể chứng minh, Diệp Chu thật sự rất trâu bò, nếu như không thể lọt vào mắt cậu, cậu thật sự dám đuổi người đi.

Quản lý của Từ Thiên lúc này thực sự rất lo lắng, hắn nói với Diệp Chu: "Ngài đừng vội quyết định như vậy, tôi đi gọi điện thoại, rất nhanh sẽ quay lại."

Hắn nói rất nhanh, thực sự rất nhanh, khoảng năm phút sau đã quay lại.

Quản lý của Từ Thiên thở dài nói: "Tôi vừa nói chuyện với Từ tổng, chúng tôi sẵn sàng lùi thêm một bước, nếu Từ Thiên thể hiện tốt, cứ theo kế hoạch ban đầu mà diễn, nếu Từ Thiên vẫn như trước diễn không ra ngô ra khoai, chúng tôi..."

"Chúng tôi sẽ không can thiệp vào quyết định của ngài nữa, dù ngài muốn thế nào, chúng tôi cũng sẽ chấp nhận, hy vọng ngài có thể nhìn thấy thành ý của Tiềm Long chúng tôi."

"Muốn làm gì cũng được?" Diệp Chu nghi ngờ hỏi.


"Đúng vậy, chỉ cần có thể đảm bảo vai chính của cậu ấy, sau khi xem xong khán giả có thể nhớ tới, dù có ít cảnh hơn cũng không sao, chúng tôi cũng sẽ không can thiệp quá nhiều."

"Tiềm Long rất coi trọng bộ phim nàycủa ngài."

Thấy hắn đã quyết tâm, Diệp Chu cân nhắc nói: "Thành giao!"

Ba bên sửa lại điều khoản hợp đồng, từ đó Diệp Chu trở thành người có nhiều tiếng nói nhất trong đoàn phim.

Sau khi hợp đồng được ký kết, dĩ nhiên là bắt đầu đưa nó vào thực tế.

Diệp Chu cùng biên kịch Nhậm Tử An thảo luận điều chỉnh suốt một tuần, cuối cùng thành công hoàn thiện kịch bản chỉnh sửa, gửi cho Từ Thiên.

Sau khi Từ Thiên đọc kịch bản, hắn không có bất kỳ phản đối nào đối với cốt truyện được điều chỉnh, thậm chí còn rất vui vẻ, liên tiếp mấy ngày bước đi còn có chút nhảy nhót.

Nguyên nhân rất đơn giản, sau khi kịch bản được thay đổi, mặc dù Từ Thiên vẫn là nam chính trong phim nhưng rất nhiều cảnh thuộc về nhân vật của hắn đã bị cắt bỏ.

Tại sao lại nói là rất nhiều rất nhiều, bởi vì...

Nam chính vừa mới ra sân, còn chưa kịp thăm dò quy tắc trò chơi đã bị người ta dứt khoát hại chết.

Đúng, hại chết, cảnh tượng chết chóc rất ngoạn mục, máu tươi tung tóe, lọt vào tầm mắt chỗ nào cũng đều là máu, đó là một cảm giác chua chát và hồi hộp!

Là nhân vật đầu tiên chết trong phim, có thể nói nó hoàn toàn thỏa mãn yêu cầu mà người đại diện của Từ Thiên đề ra trước đó, có thể làm cho người ta ghi nhớ thật lâu.

"C3 đuổi tới, tổ hóa trang đâu, mau dặm lại trang điểm cho Tiểu Từ đi, đổ thêm nhiều máu giả lên đi, hiệu quả tôi muốn là khốc liệt và chấn động, cho nên đừng tiết kiệm tiền cho đoàn phim, cứ đổ lên đi đổ lên đi!"

"Lát nữa cậu không cần biểu cảm quá nhiều, cứ như bình thường diễn với những diễn viên khác, đợi đến lúc chết, tôi sẽ nhắc nhở cậu, khi nhìn thấy lời nhắc, trước tiên hãy chậm rãi đi hai bước, sau đó từng chút một ngã xuống, nhớ bổ sung máu giả, nếu không ảnh sẽ không đẹp."

Theo tiếng nói của Diệp Chu, nhân viên của mỗi tổ cùng nhau bận rộn, ước chừng mười lăm phút sau, việc quay phim cuối cùng cũng bắt đầu.

Từ Thiên và một diễn viên khác đang chạy thật nhanh, hai người vừa chạy đọc lời thoại, nói về manh mối của đoàn xiếc mà họ vừa có được.

Khi đi qua góc cua, Từ Thiên nghiêng đầu vừa chạy vừa trao đổi thông tin với đồng bạn, không nhận ra rằng chân mình đã bị thứ gì đó lạnh lẽo quấn vào.

Giây tiếp theo, cả người Từ Thiên nhanh chóng bị kéo lên không trung, khoảng vài giây sau, kèm theo một tiếng vang trầm thấp, Từ Thiên từ trên cao rơi xuống, hai chân tiếp đất trước tiên, nhưng cặp chân kia bị uốn cong thành hình dáng rất kỳ quái, thậm chí hắn còn theo quán tính loạng choạng đi về phía trước hai bước, rồi ngã xuống tấm thảm xanh đã chuẩn bị sẵn như thể mất hết sức lực.

Đôi mắt của hắn mở to, dẫn đến lòng trắng của đôi mắt lớn gấp ba lần đồng tử, máu từ từ chảy ra từ hốc mắt, mũi và tai.

Co giật mấy lần, cắn vỡ túi máu trong miệng, môi giật giật như muốn cảnh báo đồng bạn điều gì đó, nhưng không đợi lời ra khỏi miệng, máu giả trong miệng đã phun ra tung tóe trước, cơ thể của hắn dùng một loại tư thế vặn vẹo co giật một hồi, không còn âm thanh gì nữa.

"Rất tốt! Chàng trai trẻ, chúc mừng cậu đóng máy!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận