Nhất Định Tớ Sẽ Lấy Cậu

Nó nhìn thằng nhóc với nụ cười đểu nhất có thể. Còn thằng Ken thì mặt nhăn nhó, khổ sở. Nó biết, với loại công tử bột như thằng nhóc mà hết tiền thì thà chết còn hơn. “ Hehe, Ken yêu qúy, Lần này không nghe lời không được rồi”.
-Mẹ, mẹ đồng ý giúp chú nhá ! – Nó lay lay tay mẹ nó. Nài nỉ.
-Ừm... thôi được. Chú dì cứ để Ken ở đây. Tôi sẽ coi sóc nó.
-Ôi, tốt quá ! Em cám ơn chị và cháu nhiều lắm.
-Chị nhớ chăm sóc con trai em cẩn thận đấy nhé. Nó mà làm sao thì...- Dì Mai.
-Thì dì định làm gì mẹ con cháu ạ. Dì nên bảo con trai dì có thái độ tốt một chút nhớ.
Dì nó chu môi lên, lườm nó. Rồi lại quay sang ngọt ngào với chồng.
-Mình, em không nỡ xa con đâu.
-Thì mình ở lại với nó đi.
-Không được. Cái Spa nó đang đợi em mà.
-Thế thì mình đừng nói nữa.
-Nhưng để con ở lại em không an tâm.
-Anh thì rất an tâm đấy.
-Mình...
-Không nói nữa. Nói nữa là hết Spa đấy.
Dì nó im tịt.
-Chú, dì định bao giờ thì quay lại bên đó thế ? - Mẹ nó hỏi.
-Chiều nay bọn em sẽ bay luôn chi ạ. Công việc còn nhiều lắm.
-Thế trưa nay ăn cơm ở đây nhé. Chị đi chợ luôn.
-Làm phiền chị quá.
-Ui giời. Người nhà cả mà. Dì Mai, đứng lên đi chợ cùng tôi.
-Em á, em không đi đâu. Đi ăn nhà hàng đi mình. Em muốn ăn món Pháp. – Dì nũng nịu.
-Mình đi chợ cùng chị đi. Học tập chị ý 1 chút. Chẳng bao giờ nấu cơm cho chồng ăn cả.
-Xí... em ghét mình.
-Theo tôi, nhanh lên. À, Linh ơi, con đưa em lên phòng, sắp đồ đạc cho em nhé.
-Vâng . Cậu kia, vác cái vali theo tôi...
-Tôi đang mỏi.Chị mang lên hộ tôi đi.
-Cái gì? Chú à...
-Ken...
Thằng nhóc giật nảy người khi bố nó giơ cái thẻ trước mặt nó lắc qua lắc lại. Hiểu ý, nó lồm cồm bò dậy vội chạy theo tôi.
-Thế mới ngoan chứ. – Nó cười khoái chí.
Nó dắt thằng nhóc ken lên tầng 2, mở cửa 1 căn phòng nhỏ rồi bắt thằng nhóc chuyển đồ vào. Đan ông con trai cao lớn thế kia mà xách cái vali bé tí cũng kêu mỏi tay. cứ leo lên được 1 bậc cầu thang là lại kêu mỏi, kêu nhức chân, nhức tay, nhức đầu. Ghét thế cơ chứ. Nó còn cao hơn tôi hẳn cái đầu ấy.Mỏi mệt gì, chỉ có giả vờ là giỏi.
-Đây là phòng của cậu. Sắp xếp đồ đạc đi.
-Phòng gì mà bé thế. - Thằng Ken cằn nhằn
-Thích phàn nàn không hả?.
-Xì. Ra khỏi phòng đi, chị thích nhìn tôi thay đồ lắm à ?
Nó ngoe nguẩy bước đi. Ra đến ngoài, nó bật cười thành tiếng. Haha, giờ thì có thể bắt chẹt thằng nhóc thoải mái rồi.
“À mà không được, như thế thì đâu có ra dáng đàn chị, phải thật thoải mái, phải chứng tỏ cho thằng nhóc biết, nó là bà chị vừa xinh đẹp, vừa độ lượng mới được. Hô hô...phải, phải, phải như thế.” –Con bé khoái chí cười sằng sặc. ( Cười như đười ươi xổng chuồng ý ). Cười với cái ý nghĩ là thông minh nhất của nó. “ Nó là một bà chị độ lượng”.( Phải không đây? )


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui