-Sao chúng mày lại cử tao đi. Tao biết cái quái gì đâu mà biểu với chả diễn. – Nó gào lên.
-Thôi. Đừng che giấu tài năng nữa. Cái Trang xù nó khai hết cho tao rồi. - Yến lùn lè lưỡi trêu nó.
-Cái gì? Muốn hát hò gì thì chúng mày tự đi mà làm nhá. Tao ko tham gia đâu.
-Tao có bảo mày hát đâu. Tao biết mày chơi piano rất giỏi mà. Đừng chối.
-Bọn mày...ko. Tao ko tham gia đâu. – Nó vẫn ngoan cố.
-Đây là mệnh lệnh rõ chưa? Nếu mày ko muốn làm mất mặt tập thể thì tham gia đi. – Giọng Yến lùn đanh lại.
-Nhưng sao ko phải đứa khác mà lại là tao....
*****
-Linh. Mày tham gia đi. Mày là bộ mặt của cả lớp đấy. Đừng làm mọi người thất vọng chứ. – Trang xù cố nài nỉ.
-Sao mày lại nói với chúng nó là tao biết chơi piano hả? tao ko thích chơi piano chút nào.
-MÀy nói dối. MÀy rất thích piano .
-Ko. Tao ko thích. Không thích chút nào.
-Mày.. Nói đi. – Trang nhìn thẳng vào mắt nó.
-Nói..nói gì?
-Tại sao mày lại ghét. Mày vẫn nghĩ sự việc lần ấy là lỗi của mày ư? Mày ko thể vứt bỏ quá khứ đau buồn ấy đi để sống một cuộc sống có ý nghĩa hơn à? Mày...mày làm tao..thất vọng...Linh.
-Mày ... đừng nói nữa. Tao xin mày. Đừng nói...
Trang xù vẫn tiếp tục. Không để ý rằng đôi vai nhỏ bạn đang rung lên từng hồi. Hai bàn tay nó run rẩy. Đôi chân chỉ chực ngã nhào.
-5 năm trôi qua rồi. 5 năm rồi đấy. Mày hãy nhìn những người xung quanh mày đi. Họ đều muốn mày sống tốt hơn. Chứ ko ai muốn nhìn thấy một Trần Hà Linh nhu nhược, hèn nhát. Chị Thu Phượng...chị ấy sẽ ko muốn nhìn thấy mày thế này đâu. Mày...
-Đừng... đừng... – Lúc này. Nó ko thể đứng vững nữa. Hai chân nó khuỵu xuống. Toàn thân nó run lẩy bẩy. Lạnh toát.
-Mày đứng lên cho tao. Nói đi. Mày có thể quên ko? – Trang nắm lấy vai nó. Lay lay.
-Xin mày...tao...
-Nói đi.. Mày nói đi.
-...
-Trang. Cậu bỏ Linh ra. Cậu làm cái quái gì đấy?
Lúc vô tình đi ngang qua, Nhật đã nhận ra có điều gì đó bất ổn. Nhất là lúc Linh ngã xuống. Toàn thân ko còn chút sức lực nào. Trong lòng chợt cồn cào. Cậu chạy nhanh đến.
-Linh. Cậu làm sao thế này ? – Huy quay sang TRang. - Cậu đã làm gì cậu ấy ?
-Tao thật sự thất vọng. Không phải vì mày mà tao thất vọng chính bản thân tao. Tao ko xứng đáng làm bạn thân của mày. Nhất là..tao ko thể khiến mày quên đi nỗi đau đó. – Trang nói, nhẹ như gió. Tựa như ko có chút thanh âm nào phát ra từ cái miệng nhỏ xinh kia. – Xin lỗi mày vì chuyện hôm nay. Nhật à, đưa cậu ấy về nhà hộ tớ.
-Trang... – Nó thều thào, yếu ớt. – Tao...không thể...
-Mày đừng nói nữa. Suy nghĩ cho kỹ đi. Lúc nào tao cũng tin ở mày. Mày rất mạnh mẽ. Đúng ko ?
Trang đi thẳng. Bất chợt nhỏ thấy khoé mắt mình cay cay... nước mắt từ đâu bỗng trào ra, từng đợt. Giờ đây, nó căm ghét chính bản thân mình. Nó ko muốn nhỏ bạn phải buồn. Nhưng nó lại càng ko thể để cái quá khứ đó mãi vây kín lấy Linh được. Con bé cần phải thoát ra.
***
Linh thích chơi piano. Đó cũng là niềm đam mê của nó từ hồi bé xíu. Nó tham gia câu lạc bộ thiếu nhi từ hồi 4 tuổi và đặc biệt rất thích các phím đàn.
Kỳ diệu thay, dường như các phím đàn nhỏ xinh ấy cũng thích nó. Cả hai kết hợp tạo nên những bản piano khi thì nhẹ nhàng , sâu lắng. Khi thì trầm bổng, vui tươi. Các anh chị trong câu lạc bộ nói nó rất có năng khiếu nên tài năng âm nhạc nhí áy cũng được rèn giũa một cách kỹ lưỡng hơn. Dần dần, nó được tham gia các cuộc thi về piano. Và thường xuyên đạt giải thưởng cao trong các cuộc thi đó. Nó là niềm tự hào của mẹ, của các bạn, của các thầy cô, các anh chị trong câu lạc bộ. ĐẶc biệt là chị Thu Phượng. Cô giáo dạy đàn của nó. Vì chị rất trẻ và vui tính lại rất yêu quý nó nên nó được đặc cách gọi bằng chị chứ ko phải bằng cô như các bạn khác.
Năm đó, nó học lớp 6. Thành phố tổ chức cuộc thi về âm nhạc. Nó rất muốn tham gia nên đã nài nỉ chị Phượng đưa đi. Chị đã đồng ý. Nó vui lắm. Có chị Phượng bên cạnh, nó sẽ tự tin hơn rất nhiều.
Thế nhưng..., nó không thể ngờ lần đó lại là lần cuối nó được nhìn thấy nụ cười tươi rói như ánh ban mai của chị.
Không thể ...
Chiếc xe tải đột ngột vượt đèn đỏ. Bất ngờ đâm sầm vào xe của nó. Cả nó và chị đều ngã nhào....
Nó bất tỉnh...
Mọi người hối hả đưa nó vào bệnh viện.
...
Tỉnh dậy, nó nghe mẹ bảo, chị Phượng đã ra đi... vĩnh viễn ...sẽ ko bao giờ trở lại nữa.
Nó sẽ ko được nhìn thấy khuôn mặt chị nữa...
Không thể thấy được nét mặt tức giận của chị trước những trò tinh quái của nó nữa...
Chị sẽ ko động viên nó. Không dạy nó chơi đàn nữa...
Chị...
Chị Phượng đi rồi...Nó còn chơi đàn để làm gì....Chẳng phải tại nó mà chị mới... đó sao ?
Lỗi là do nó...Tất cả tại nó.....
...
...