Anh ko biết em buồn vì chuyện gì. Nhưng anh vẫn muốn nói với em rằng. Hãy luôn mỉm cười cho dù điều đó có khó khăn đến thế nào đi chăng nữa. Và, hãy khóc...khi điều đó làm cho em thấy dễ chịu hơn. Thế thôi. Cố lên nhé.
-Cám ơn anh. – Nó mỉm cười. Anh ấy thật sâu sắc.
-Ừ. ko có gì đâu. Rất vui khi được làm quen với em. À, mà em tên gì nhỉ ? Nói chuyện mãi mà vẫn chưa biết tên em ?
-À. Linh ạ.
-Hẹn gặp lại em nhé. Cố gắng lên. Anh sẽ rất vui nếu em tham gia hội diễn văn nghệ lần này. Sẽ vui lắm đấy. – Nói rồi, anh nháy mắt với nó rồi chạy thẳng vào lớp.
Chà ! Nhanh thật đấy. Mới đây mà đã đến trường rồi.
Hơi tiếc !!!
Mà hình như, nó...có...dịu dàng hơn thì phải.
~******
-Hôm nay mày đến sớm thế ? - Hà mí trố mắt ngạc nhiên. Cũng có gì là lạ đâu. Bình thường, nó luôn luôn là đứa đi học muộn nhất lớp mà.
-Thì phải có lúc người ta đổi khác chứ. chẳng nhẽ lúc nào tao cũng đi muộn à. – Nó cãi lại.
-Ơ. Là tao thấy...lạ...thôi mà. Mà này, chuẩn bị văn nghệ văn gừng đến đâu rồi ? Mày định hát hay hoà tấu....
-Zời ơi. Mệt quá. Tránh ra cho tao ngủ, cái bọn này.
***
Trang bước vào lớp. Đã thấy nhỏ bạn đến từ lúc nào. Mặt nhỏ gục xuống bàn. Vẫn buồn ư ? Trang thấy mình vô tâm quá. Từ hôm trước tới giờ, nó ko gọi điện hay nhắn tin hỏi thăm Linh lần nào. Nó ghét mình quá. Đáng nhẽ lúc này, nó phải là người hiểu Linh nhất, luôn ở bên cạnh mỗi khi con bé buồn mới phải. Vậy mà....
Nhỏ để cặp xuống bàn. LẶng lẽ nhìn Linh. Mới có 2 ngày mà sao thấy con bé xanh xao quá. Có lẽ nó ko nên bắt ép Linh nhớ về cái quá khứ đó. Chính nó đã khơi nguồn sợ hãi, ám ảnh trong lòng Linh. Phải ! chính nó. Vậy thì giờ đây, nó lấy tư cách gì để an ủi nhỏ bạn bây giờ. Ngay cả nó cũng tự ghét bản thân mình ghê gớm. Chắc có lẽ Linh cũng thế. cũng ghét nó, ghét cay ghét đắng con bạn thân vô tâm.
Trang toan bước ra ngoài thì ...
-Mày đến rồi à? - Giọng Linh vẫn bình thản đến lạ. Dường như ko có chuyện gì xảy ra.
-Ờ..tao...
-Đi ăn sáng với tao nhé. Còn sớm mà.
-Ơ...
Trang chưa kịp phản ứng thì Linh đã kéo tay nó đi. Linh ko ghét nó sao? Sau ba nhiêu chuyện xảy ra. Linh vẫn coi nó là bạn sao?
-Mày...còn giận tao ko? – Trang ngập ngừng.
-Giận? Giận mày về cái gì mới được chứ? – Linh ngạc nhiên.
-Chuyện hôm trước...về...
-À. Ko. Có gì phải giận mày. Cái con này. Ko hiểu sao tao có thể làm bạn thân lâu năm với một con nhỏ “máu lên não chậm” như mày nhỉ? Đồ ngốc! Tao phải cám ơn mày mới đúng. Giận dỗi gì nào?
-Tao ...ko hiểu.
- Haizzz... Nghe này Trang. Bây giờ, tao hết buồn rồi. Thật đấy. Nhờ mày mà ...tao có thể sống tốt hơn. Ko còn chìm trong cái nỗi buồn tưởng chừng như vô hạn ấy nữa. Và tao biết. chị Phượng, chị sẽ giận tao, nếu suốt ngày tao ủ rũ mà quên đi thực tại. Xung quanh tao, tất cả mọi người đều rất quan tâm tao, yêu quý tao. May mắn đến với tao còn chả hết. Thử hỏi, tao còn buồn cái gì nữa nào.
-...
-Bởi vì, tao có một người mẹ tuyệt vời, một cậu bạn chí cốt vui tính, quan tâm. Và...một con nhỏ bạn thân “ngốc” nhất quả đất nữa. Tao còn mong gì hơn.
-Thật chứ!
-Mày thấy tao giống nói đùa lắm hả?
-Ko. Mày làm tao...ngạc nhiên. Tao còn tưởng...mày sẽ ghét tao. Sẽ ko còn muốn làm bạn với tao nữa...
-Ngốc! Ngốc! Ngốc! Mày mà còn có cái ý nghĩ dở hơi ấy nữa thì tao sẽ …cạo trọc đầu mày đấy. Rõ chưa?
-Ừm. Rồi.
-Bây giờ, tao sẽ thông báo một quyết định quan trọng ày nghe.
-???
-Tao sẽ tham gia hội diễn văn nghệ sắp tới. Yêu cầu mày cổ vũ thật nhiệt tình.
-Thật sao? – Trang hét lên vui sướng . Cũng lâu rồi nó ko được nghe Linh chơi đàn mà .
- Và mày phải lấy công chuộc tội ngay bây giờ. Can tội làm tao tốn mất mấy trăm kilo calo để giải thích cái điều “tất yếu” với mày. Khao tao chầu hôm nay đi.
-Ui zời. Tưởng gì. Vô tư đê. Nhưng ko được vượt quá giới hạn cho phép nghe chưa.
-Tao lại cứ thích vượt đấy. Ko đủ tiền thì “cắm” mày ở đây rửa bát bù. haha..
-haahaa....còn lâu....
Hai con nhỏ cười lớn. Làm ai nấy cũng phải hiếu kỳ quay lại. Mặc kệ. Chúng nó đang vui mà. Chẳng phải mọi người vẫn thường nói “ko nên hoãn sự sung sướng đó lại” sao? Huống hồ...chúng nó đang rất vui mà.
Ôi sao yêu thế!
Cách đó ko xa, cũng có một anh chàng đang cười.
~******
~
-Các chị...các chị...là ai? – My sợ sệt nhìn đám con gái trước mặt mình, mặt ai nấy cũng đằng đằng sát khí.
-Hỏi nhiều làm gì hả em gái. Chị chỉ đến để cảnh cáo cho em biết , khôn hồn thì tránh xa hội trưởng Huy ra. Ko thì đừng có trách bọn chị ác độc. - Một con nhỏ nhuộm tóc vàng, phấn son loè loẹt chỉ thẳng vào mặt My, nói.
-Em..em ko có...
-Còn chối sao? - Tiếng nói trong trẻo cất lên. Nhỏ Uyên bước lên trước, dáng vẻ kiêu sa, thanh cao, khác hẳn lũ con gái phía sau. Nhìn vào đôi mắt sợ hãi của My, nước mắt chỉ chực trào ra.
-Em...em...
-Chẳng phải mày cũng thích Huy sao?
-Em...
-Hôm đó, sau vườn trường. Tao đã thấy mày, và Huy. Cái cách mày nhìn Huy, ai cũng có thể hiểu mày đã thích cậu ấy. Mày còn quanh co chối cãi sao?
-Chị...
-Đừng nhiều lời nữa Uyên. Tát cho nó mấy cái là im re liền. – Con nhỏ tóc vàng hùng hồn.
-Bình tĩnh. Nào, nói đi, mày có thể tránh xa Huy được chứ...
-Em...
-Nói. – Uyên gằn giọng.
-Ko. Em ko thể. Em xin chị. Những hãy để em âm thầm thích anh ấy có được ko? Em sẽ...em sẽ ko nói cho anh ấy biết. Em...
-Ko bao giờ. Ha. Thích trong âm thầm ư? Thật nực cười. – Uyên cười lớn. Lũ con gái đằng sau cũng bắt chứơc cười theo. – Mày nghĩ tao sẽ ngu ngốc đến mức đó sao. Nói lại lần nữa. Mày có tránh xa Huy được ko?
-Em...em xin lỗi. Nhưng em ...em ko thể...- Lúc này, nước mắt dường như ko nghe lời My nữa. Nó cứ tuôn ra, ướt đẫm khuôn mặt bé bỏng đang run lên vì sợ hãi.
-Thế là ko nhân nhượng được rồi. Đáng tiếc thật. – Uyên nói lớn. Bất ngờ, con nhỏ tát mạnh vào mặt My, khiến con bé chao đảo rồi ngã nhào.
-Tao đã nói rồi mà. Huy là của tao. Tốt nhất là nên tránh xa cậu ấy ra. Cho mày thêm một cơ hội đấy. Nói lại xem nào.
-Ko. Em sẽ vẫn thích anh ấy, cho dù anh ấy ko thích em. em cũng vẫn yêu anh ấy...
CHÁT!!!
Cái tát như trời giáng lại vang lên, hạ xuống mặt My, khuôn mặt con bé đỏ rộp lên, chan hoà cùng nước mắt, nóng bỏng.