Bọn chị về nhá, vào nhà nghỉ ngơi cho khoẻ đi rồi mai còn đi học.
-Vâng. Em cám ơn anh chị nhiều lắm.
-Thôi, vào nhà đi.
My lặng lẽ nhìn 4 bóng dáng bé nhỏ ấy, chợt thở phào nhẹ nhõm. May mà mọi người ko biết cái lí do chết tiệt ấy.
...
“Hãy để em âm thầm thích anh...cho đến lúc em...tìm thấy hoàng tử thật sự của đời em, anh nhé...”
...
-Huy này...
-Gì ???
-Cậu có thấy cái lý do “xích mích” của cái My hơi vô lý ko?.
-Tại sao?
-My vốn rất trầm tính. Ít nói thì...gây sự với ai được chứ. Con bé vốn rất hiền lành mà.
-Tớ cũng ko biết được. Nhưng cũng có nhiều lý do mà, đâu cần phải nói nhiều thì mới xảy ra xích mích đâu.
-Cậu...chả hiểu gì cả ... – Nó cau có vì cái vẻ mặt ngây-thơ-vô-số-tội của cậu bạn rồi quay sang phía thằng nhóc Ken, nãy giờ vẫn câm như hến, chẳng nói câu nào. Bình thường, thằng nhỏ đâu có thế.
-Này, cậu có nhìn thấy mặt lũ đánh My ko?
-Có.
-Như thế nào?
-Chị hỏi làm gì nhiều thế?
-Tôi muốn...biết thôi. Xem bọn người đó như thế nào... để mà tránh.
-À. Đúng rồi. hè hè ...- Ken cười vô cùng đểu.
-Grrrrr........
-Xinh. Model. Tóc đỏ. Cao. Da trắng.
-Cứ như hot girl ý nhỉ?
-Đúng rồi đấy. Xinh nhưng ác.
-Ờ...
Vừa đi. Nó vừa tiếp tục suy nghĩ. Tóc đỏ ư? Chẳng nhẽ...
Đúng rồi. Trường nó vốn ko cho nhuộm tóc, nhất là những màu rực lửa như thế. Duy...chỉ có 1 ngươì.... nhờ vào thế lực gia đình nên được tự do.
Nhưng tại sao...My lại giây vào con nhỏ đó chứ ....
...
-Linh...
-hả ...???
-Cậu suy nghĩ cái gì thế. Gọi mãi từ nãy đến giờ mà mặt cứ đơ đơ ra.
-Nghĩ gì đâu... Mà cậu bảo gì?
-Cậu đã đăng ký văn nghệ rồi hả?
-Ừ. Độc tấu piano. Nhưng tớ ko rõ là mình còn có thể đàn sau ngần ấy năm ko tập luyện ko nữa...
-Ko sao đâu. Tớ tin là cậu vẫn sẽ làm được thôi.
-Mong là thế. Nhưng hiện giờ ...tớ làm gì có đàn. Cây đàn cũ bị tớ phá tan tành rồi. Mà giờ chắc cũng chả đủ tiền mua cái mới. Piano đắt lắm. Đành phải tập ở trường thôi.
-Tôi đã nói là sẽ giúp chị rồi mà . Yên tâm đi. – Ken nói chắc nịch.
.
.
.
-Mời cậu ký vào đây.
-Được.
-Cám ơn cậu chủ. Ông chủ đã thanh toán hết rồi. Tôi về đây ạ.
-Ông về đi.
Sau khi hoàn thành thủ tục nhận hàng. Ken quay lại, thấy bà chị yêu quái mắt vẫn mở to hết cỡ và đang dán chặt vào vật thể trước mặt. Ko nói nổi một lời nào vì...quá ngạc nhiên.
-Cái...cái...này... – Nó lắp bắp như gà mắc tóc.
-Đàn đấy. Piano. Chị thích ko?
-Cậu lấy đâu ra tiền mà ....
Mắt nó vẫn ko rời cây đàn piano màu đen, bóng loáng và mới cóng. Nó thật ko thể ngờ cây đàn đẹp “kinh khủng khiếp” này lại sắp là của nó. Hơn nữa lại do cậu em họ trời đánh dành tặng.
-À. Ko phải tôi mua đâu. Bố tôi trả tiền đấy. Ông ấy cũng biết chị thích đàn thế nào mà. Chỉ là chủ ý của tôi thôi.
-Ôi...........Tôi... à chị................vui quá đi ..........................aaaaaaaaaaaaa........... ...... Yêu cậu em này thế.
Lúc này, như bừng tỉnh, nó sung sướng ôm chầm lấy Ken, hét vào tai cậu nhóc như muốn thủng màng nhĩ luôn. Nó vui lắm. Mấy năm rồi...nó ko được chơi đàn, ko được đụng đến 1 phím đàn nào. Giờ đây, nó mới thấy mình thật ngu ngốc. Niềm đam mê từ hồi bé xíu của nó....sao nó lại nhẫn tâm lãng quên lâu như vậy chứ.
Ôi, cậu em yêu quý, tuy nhiều lúc hơi ...yêu quái...nhưng sao lúc này nó lại đáng yêu thế ko biết. Hiểu tâm lý chị em đến lạ. Giờ đây, nó mới chợt nhận ra...thằng nhóc có thêm một điểm chung với chú, đó là rất tâm lý...hehe.
Được... được...Ken ơi, i love u....................
...
Còn thằng nhóc Ken thì hơi...choáng do cú phấn khích quá độ của bà chị. Suýt nghẹt thở. Nhưng....thằng nhỏ cũng thấy vui vui... Bà chị của nó... đang khóc...vì sung sướng kìa ....