Cậu tập đàn đến đâu rồi? – Huy hỏi nó trong khi vẫn ngồm ngoàm nhai bánh mì trong canteen.
-Xong rồi. – Nó tỉnh bơ.
-Thế à? Mà sao dạo này ko thấy Ken đi học cùng mình nhỉ? – Huy tò mò.
-Haizzz!!! Tớ chả biết đâu. Cái thằng....dạo này toàn lấy cớ là tớ toàn đi học muộn, nên giờ nó phải đổi gìơ giấc, đi sớm hơn. Có mà hẹn với con nai nào rồi thì có. – Nó vừa hút chùn chụt cốc sữa chua vừa kể lể.
-Con nai...?
-À, là em cừu non bé nhỏ nào ấy mà.
-À....
...
-Vừa nhắc tào tháo là tào tháo đến liền nhé. Cậu xem kìa, con cừu non bé nhỏ mà cậu nói đó hả ? – Huy hất hàm ra phía sau lưng nó.
-My ????? Thế này là thế nào? Hai đứa nó là 1 cặp hả ? – Nó trợn tròn mắt.
...
-Ken. Lại đây. – Nó ngoắc ngoắc tay gọi thằng em.
-Gì?- Ken lững thững bước lại gần.
-Chú em. Khai thật xem nào. Cậu và My...là thế nào hở? – Nó cười, 2 chữ gian tà hiện rõ trên trán.
Ken há hốc mồm ngạc nhiên. Bất chợt, thằng nhóc cười lớn.
-Bà chị não có vấn đề của tôi ơi. Cứ đi cùng nhau là bà chị cho là 1 đôi sao. Hà hà, nếu vậy thì...chị và anh Huy....chẳng phải cũng là 1 couple đó sao.
-Hơ, nói cái gì đấy hả? Bạn thân suốt 12 năm đấy nhóc. Còn cậu á, mới quen bé My chưa lâu, lại còn từng ra tay nghĩa hiệp cứu mỹ nhân nữa chứ. Biết đâu đc. hehe
-Haizzz.... Ko thèm nói với những con người óc trái nho. Kệ chị. Cứ ngồi mà suy diễn đi. – Ken bước đi. – À,anh Huy ơi, anh mà là 1 couple với bà chị sư tử đây quả thật là rất thiệt thòi cho anh đấy nhá. – Nói rồi, cậu nhún vai bước ra phía quầy mua 2 bịch bánh mì rồi chạy ù về lớp. Ko quên kéo theo My đang đờ đẫn đứng đó mà chả hiểu gì.
-Cái gì mà óc trái nho chứ. Hứ. Bực mình quá đi.
Huy chỉ ngồi lặng lẽ nhìn nó.
Bất chợt, cậu phì cười. “Tại sao mình lại thích... đc cơ chứ” ....Huy âm thầm gào thét trong tiềm thức cho câu hỏi ngớ ngẩn của mình.
Haha....
Nó quay đầu lại nhìn cậu bạn thân đang ngồi....tự cười 1 mình. Bèn phán câu xanh rờn.
-Cậu uống thuốc thần kinh chưa đấy Huy?
**
-Ngày mai, em cố lên nhé. - Tuấn nhìn nó, cười rõ tươi.
-Vâng. Nhất định rồi. – Nó hứa chắc nịch. Cũng phải thôi, cuộc thi này....nó phải thắng, ko thì....người chuyển đi....sẽ là nó. Mà nó...lại ko muốn thế chút nào. Nó ko cho ai biết về vụ cá cược giữa nó và Uyên hết. Ngay cả Huy, TRang cũng đều ko hay biết về chuyện này. Nó ko muốn mọi người lo lắng cho nó. Nó sẽ tự giải quyết ...mọi việc.
-À, ngày mai...sau khi diễn xong, em...cho phép anh....làm tài xế hộ tống em về nhé.... - Tuấn cười nhìn nó....chờ đợi....
-Dạ? Hộ tống ạ?
-Ừm. - Tuấn nháy mắt.
-Ơ...anh đừng nháy mắt với em.Em chết mất. Hì...cũng được ạ....- Nó cố tình trêu Tuấn.
Tuấn hơi ngượng, ko ngờ nó lại huỵch toẹt ra như thế . “Nháy mắt cũng ko đc sao ?”
-Vậy, anh... đi nhé. Mai gặp lại em. Bye...- Tuấn lúng túng, cố che đi sự ngượng ngùng của mình.
-Vâng. Bye anh. – Nó vẫy tay chào lại. Đợi cho bóng anh Bí thư đi khúât, nó mới hoàn hồn. Nãy giờ...tim nó đập như múa. “ Anh ấy.... anh ấy....”.
Niềm vui nhỏ nhoi nào đó dần len lỏi trong tim nó. Nó thích anh mà, ngay từ lần đầu gặp mặt cơ. “Anh...có thích mình ko nhỉ?”. – Nó nghĩ thầm rồi cười thật tươi.Mọi chuyện...hãy để nó đến....tự nhiên.
Nó tung tăng nhảy chân sáo bước đi. Miệng lẩm nhẩm bài hát yêu thích....
...
Nụ cười khẩy thoáng qua.
Gió bất chợt thổi mạnh khiến mái tóc dài màu đỏ khẽ đung đưa trong gió.
...