Nhất Định Tớ Sẽ Lấy Cậu

Chiếc xe tải đâm thẳng vào người đàn bà ấy, hất bà văng ra xa, đầu bà đập mạnh xuống nền đường.
.
.
.
Chẳng mấy chốc con đường đã nhuộm màu đỏ tươi.
Ngươì đàn bà nằm trên vũng máu. Thoi thóp. Cố nói ra điều gì đó.
Ngươì dân thất thanh nâng bà chạy vào bệnh viện.
.
.
.
Máu!
Nhuộm đỏ cả một phần đường.

.
.
Số phận.
Như trêu ngươi con người.
Niềm vui đoàn tụ như đã nhuốm màu máu.
Đắng cay và chua xót.
.
.
.
-Á...
-Chị sao thế?

-Ko. Chỉ đứt tay thôi mà, hì ..ko sao ko sao. – Nó cố cười để xua đi cái nóng đang hừng hực trong ruột gan. Chả hiểu sao nó bỗng cảm thấy nóng ruột ghê gớm.
-Chẳng cần thận cái gì cả. – Ken cằn nhằn.
-Ừ ừ ...
.
“My life’s not smile.
But I don’t cry!
I belive... with you, I...”
-Điện thoại kìa.
-Ờ . Tại ...ko chú ý.
Nó cuống cuồng vớ lấy cái điện thoại. Là số của mẹ, nó vui sướng:
“Mẹ à? Sao mẹ vẫn chưa về ?”
« Cháu là con của bà Trần Hà Lan phải ko ? » - Giọng của người lạ.
« Vâng... ạ ? » - Dự cảm ko lành chợt ùa đến. Từ lần mẹ ngất ra đườnglần trước, thú thực là nó rất sợ nghe điện của người lạ.
« Mẹ cháu vừa bị tai nạn xe. Tình trạng rất nguy kịch, cháu phải đến bệnh viện ngay... »
BỘP !


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận