Uyên, em đến sao ko vào, đứng ở đây từ nãy đến giờ? - Chị thư ký đon đả nhìn Uyên, cười thật tươi.
Uyên thì dường như hoá đá. Hai tai ù lên một cách khó chịu. Tất cả những gì nó nghe thấy lúc đó....tất cả đều là giả đúng ko? Mọi chuyện ko thể trùng hợp được như thế, ko thể, ko thể...
Ánh mắt Uyên đột nhiên tối sầm lại khiến chị thư ký lúc nãy còn tươi như hoa vậy mà giờ mặt bỗng biến sắc liền vội quay trở lại phòng làm việc để tránh rước hoạ vào thân.
Đẩy mạnh cánh cửa, Uyên bước vào.
- Chuyện đó có thật ko bố? Con nhỏ đó là con riêng của bố sao?
Ông Phác bần thần ngồi bên bàn làm việc, nghe vậy liền khe khẽ gật nhẹ đầu.
BỘP!
Xấp hồ sơ trên tay Uyên chợt rơi xuống đất, bay lả tả khắp phòng.
“Thật sự là quá sốc”. Uyên cười đau khổ, hướng mắt về phía bầu trời xanh thẳm bên ngoài.
*.*.*
- Nhật. Cậu đừng uống nữa được ko?
Vy cố hét vào tai Nhật trong khi tiếng nhạc xập xình bên trong quán bar vẫn đang mở volum hết cỡ. Nhật thì dường như ko nghe thấy gì, vẫn cặm cụi rót từng cốc rượu vào ly và uống như thể đó là thứ gì ngon lành lắm.
Vy bất lực nhìn Nhật. Thở dài.
Cả ngày hôm nay Nhật ko đi học làm Vy thực sự rất lo lắng. Bình thường Nhật ko phải là hạng học sinh có thể tuỳ tiện nghỉ học mà ko có lý do chính đáng, vì vậy sự bất bình thường hôm nay của Nhật khiến Vy cứ đứng ngồi ko yên.
Chỉ chờ hồi trống cuối cùng vang lên, Vy vội cầm cặp bay ra khỏi lớp để chạy đi tìm Nhật. Vy đã đến những nơi mà thường ngày Nhật hay đến nhưng tuyệt nhiên ko thấy bóng dáng cậu ấy đâu cả. Lòng bất giác cồn cào như lửa đốt làm Vy càng sốt sắng hơn.
Đến lúc tưởng chừng như tuyệt vọng đến nơi thì bất giác Vy nhận được điện thoại của Nhật. Đến nơi thì chỉ thấy Nhật say mèm thế này thôi. Thật là chán nản hết sức. Ko biết uống mà cứ làm ra vẻ.
Vy bực tức giật mạnh chai rượu từ tay Nhật, rút tiền trả rồi đỡ Nhật ra khỏi quán. Ban đầu Nhật còn vùng vằng ko chịu đi nhưng sau đó, dường như đã nhận ra Vy, trông vẻ mặt cậu ấy hệt như con cún con biết lỗi, liền ngoan ngoãn để Vy dìu ra ngoài.
Ra đến đầu ngõ, Vy mới chợt nhận ra bàn tay mình đặt lên lưng Nhật nóng ran, bóng hình cao lớn của cậu ấy cùng khuôn mặt nam tính mạnh mẽ dưới ánh đèn mờ trông thật hấp dẫn. Vy cố xua đi mớ bòng bong trong đầu và hình ảnh của Nhật lúc này, tập trung đỡ Nhật ra mặt đường mong tìm được chiếc taxi nào đó.
Bất chợt, bàn tay Nhật bám lấy vai Vy xoay mạnh và ấn vào tường. Hơi thở của cậu ấy nóng hừng hực như lửa đốt hoà cùng mùi rượu nồng phả vào mặt Vy. Nhật cúi xuống hôn mạnh vào đôi môi bé nhỏ ấy. Vị ngọt lịm của nụ hôn mãnh liệt hoà cùng vị cay cay của hơi men làm Vy thoáng sững sờ trong giây lát để rồi cũng cùng Nhật hoà vào nụ hôn nóng bỏng ấy. Nụ hôn đầu mà có nằm mơ Vy cũng ko thể tưởng tượng nổi nó lại diễn ra trong hoàn cảnh này, với Nhật và mãnh liệt đến thế.
Hơi thở của Nhật bắt đầu gấp gáp hơn. Nhật buông khỏi bờ môi Vy rồi ôm chặt lấy Vy như thể sợ Vy sẽ nhanh chóng biến mất.
- Đừng bao giờ bỏ anh... - Nhật thì thào.
- Được...tớ..sẽ...
- Anh yêu em, Mai Chi.
Nhật nói trong đau khổ, hai hàng nước mắt bỗng chảy dài ướt đẫm vai áo của Vy. Hoá ra từ nãy đến giờ Nhật tưởng Vy là ‘cô ấy’. Nghĩ là cô ấy nên mới hôn mãnh liệt đến vậy. Nghĩ là cô ấy nên mới ôm chặt ko buông. Nghĩ là cô ấy nên mới nói ra câu đó. Chẳng nhẽ, mãi mãi Vy ko thể thay thế cô ấy trong lòng Nhật, ko thể được Nhật ôm xiết trong vòng tay, chữ ‘Mai Chi’ kia ko thể thay bằng chữ ‘Vy’ được sao ?
Vy muốn vùng ra để Nhật có thể nhìn rõ rằng Vy là Vy, Vy ko phải là Mai Chi của cậu ấy. Nhưng...Vy ko thể. Con tim chắc hẳn cũng có lí lẽ của riêng nó, Vy tình nguyện được làm Mai Chi của cậu ấy, chấp nhận làm kẻ thay thế. Chỉ để Nhật ko bao giờ phải khóc vì đau khổ như thế này.
Vy ngốc nghếch đến nỗi ko thể sửa chữa nữa rồi. Vì tình yêu, Vy có thể làm tất cả mọi thứ.
*.*.*
Hôm nay là rằm, nên trăng sáng tỏ hơn mọi ngày nhiều lắm. Trăng chiếu xuống từng tán cây, kẽ lá, hiu hiu tiếng gió lay động. Cảnh bỗng nhiên đẹp một cách lạ kỳ.
Chị chưa ngủ sao ?
Chưa...Chị chưa buồn ngủ.
Chị quyết định đi thật sao ? – Ken ngồi xuống chiếc ghế gỗ ngoài ban công, lặng lẽ nói.
Ừm. Có lẽ đó là giải pháp tốt nhất. – Nó gượng cười,
Chị ko có gì để lưu luyến ở đây sao hả ?
Ý gì đấy, mọi chuyện chị đã giải quyết xong rồi mà. - Một thoáng ngạc nhiên hiện hữu trên khoé mắt.
Có chắc là chị đã giải quyết xong hết rồi chưa ? – Ken chán nản tựa lưng vào thành ghế lặp lại lời của nó.
...Chắc.
Ko lưu luyến gì sao ?