Nhất Định Tớ Sẽ Lấy Cậu

 My ko thích đâu.
- VẬY LÀ CÁI GÌ? – Nó bực tức hét lên, sự kiên nhẫn cũng có giới hạn thôi nhé.
- Ấy, đừng nóng, thực ra thì em đã nghĩ ra từ hôm qua rồi, mua gối ôm đi, để My lúc nào cũng mơ về thằng nhóc đẹp trai sáng láng này. – Ken giả vờ vuốt mấy lọn tóc trên đỉnh đầu, mặt chếch 180 độ, ra vẻ như đang tự hào lắm.
- Cậu định trêu ngươi tôi đấy à? Sao giờ mới nói.
- Hì hì, só ry nhá, há há...
Grừ! Thằng chết tiệt!
** **
Nó lại tiếp tục cuốc bộ cùng thằng Ken xuống cuối phố. Lý do của Ken là ở đó mới đẹp-và-độc. Dù cho hai chân có mỏi nhừ rã rời thì nó vẫn phải tiếp tục lết đi. Nó thấp hơn Ken hẳn một cái đầu, chân thằng nhỏ lại dài như vậy, nó phải gắng sức lắm mới ko để bị lạc thằng nhóc.
- Đây rồi! – Ken hí hửng chỉ vào shop Đinh Hương - cửa hàng lưu niệm được coi là lớn nhất ở phố này.
- Vào trong đi còn đứng đó làm gì ? – Nó bực tức quát lên trong khi Ken vẫn cứ nhe răng cười hì hì.
Vào bên trong cửa hàng nó mới thực sự “choáng”. Đúng như Ken quảng cáo, đồ ở đây đúng là vừa đẹp vừa độc.
Chị bán hàng thấy Ken liền xồ ngay ra đon đả chào mời. Chậc! Giai đẹp mà.
Mặc kệ, nó vẫn cứ thoả sức lượn khắp, thích thú ngắm nhìn những đồ vật đẹp và lạ đó. Mắt nó bỗng khựng lại tại tủ bán vòng cổ. Bình thường, nó ko phải là đứa thích đeo vòng vèo gì, nhưng thực sự thì cái vòng này đã thu hút rất nhiều sự chú ý của nó.
Chiếc vòng thoạt nhìn rất giản dị. Nhưng khi nhìn kỹ, nó có một sự khác biệt rất lớn. So với các loại còn lại, nó ko lấp lánh, cũng ko gây chú ý, nó chỉ đơn giản và ánh lên sắc “tinh khiết”.

Mặt của chiếc vòng nhìn như một đoá hoa lan nhỏ, mỗi cánh hoa đều có gắn một viên sapphire màu xanh dương nhạt, nhìn rất mềm mại và trong sáng nhưng cũng ko kém phần mãnh liệt. Ánh sáng từ chiếc vòng toát ra dù là nhỏ nhưng nó thật sự nổi bật.
- Em muốn mua chiếc nào? - Chị bán hàng cười nhìn nó.
- ...ko, em chỉ xem thôi ạ. Chị...cho em hỏi, chiếc vòng hình hoa lan có gắn đá màu xanh kia ...
- À, em hỏi cái đó à ? Hàng nhập ngoại đó em , bông hoa lan kia mang ý nghĩa là ‘tình yêu tha thiết và ấp ủ’, nó như một lời động viên chân thành và tình yêu thương của người tặng dành cho em.
- Vậy ạ ?
- Em có mua ko ?
- Thôi thôi, em chỉ xem thôi.... – Nó rời mắt khỏi chiếc vòng đó mặc dù có hơi chút tiếc nuối.
Ken đang ngồi cạnh một chị đang thêu chữ vào gối, cái gối mà thằng nhỏ định tặng My ấy, mà nếu nó nhìn ko nhầm thì thằng Ken đang bắt người ta thêu là ‘Chồng em iu !’
Mẹ ơi ! Có lộ liễu quá ko ? Nếu nó là My thì chắc chắn nó sẽ cất cái gối đó xuống tận đáy tủ mất.
** **
Ken thích thú cầm điện thoại.
“Shop Đinh Hương, chiếc vòng hình hoa lan gắn đá sapphire xanh nhạt, tình yêu tha thiết và ấp ủ.”
Send!

Xong việc, Ken tự cười hỉ hả một mình mặc cho ánh mắt khó hiểu của bà chị nó.
“Em chỉ giúp anh một lần này thôi đấy, chúc thành công!”
__________________
Chap 36
** **
Sinh nhật My được tổ chức rất đơn giản, vì nhỏ trầm tính lại có vẻ khó gần nên bạn bè cũng ít, chủ yếu là nó, Huy, Ken và Trang xù.
Khu vườn sau nhà My là địa điểm lý tưởng để tổ chức một buổi sinh nhật thật hoành tráng. Từ nhỏ đến lớn, My chưa tổ chức sinh nhật bao giờ, bởi bố mẹ My thường chỉ lo kiếm tiền nên rất ít khi ở nhà, tính của My thì lại trầm, ko kết bạn với ai. Vì vậy mà nó và Trang đã quyết định sẽ làm một bữa thật to để bù cho My.
Khu vườn thường ngày vắng vẻ là thế, vậy mà chỉ trong một buổi chiều, tất cả như được khoác lên mình một bộ áo mới. Đèn màu, bóng bay được giăng khắp nơi, mũ tam giác dành cho bữa tiệc cũng được chuẩn bị kỹ càng. Tất nhiên, My sẽ được giao cho Ken canh giữ nhằm tạo cho My một bất ngờ cực lớn.
Đúng 8h, bữa tiệc bắt đầu, My bắt buộc phải bịt mắt và được Ken đưa đến tận nơi, khi bỏ khăn bịt mắt ra, My sung sướng nhìn xung quanh rồi cảm động đến suýt khóc.
Giữa vườn có đặt một chiếc bàn nhỏ, bên trên là bánh sinh nhật với 16 ngọn nến đang cháy lung linh. Sau khi hát xong bài Happy birthday, Huy có nhiệm vụ đứng ngoài bật pháo (giấy) trong khi My thổi nến.
-Em..em cám ơn. – My nhìn nhìn mọi người với đôi mắt rưng rưng.
-Chỉ cần em thích là được rồi. – Nó cười rồi xoa đầu My như xoa đầu đứa em gái nhỏ.
-Đúng đấy, cám ơn gì, hì hì. – Trang cũng toe toét.

Cả lũ cùng nhìn nhau cười, dưới ánh đèn bảy màu, trông ai nấy cũng rực rỡ đáng yêu.
.
.
Tiếp theo là màn tặng quà. Ken là đứa hí hửng nhất, vội vàng trao cho My đầu tiên, kèm theo là cái nháy mắt đầy điệu nghệ. My đỏ mặt rồi đỡ lấy hộp quà và bó hoa hồng đỏ từ tay Ken, chỉ có nó là tủm tỉm cười, ko biết khi My nhìn thấy 3 chữ ‘‘củ chuối’’ đó thì sẽ ra sao nhỉ ?
** **
Thực sự thì hôm nay rất vui, và tôi cũng thừa nhận là tôi đã cười rất nhiều. Chỉ có 5 đứa thôi nhưng sao tôi vẫn cảm thấy ấm áp lạ thường. Còn gì hạnh phúc hơn khi ở bên những người mà mình yêu mến.
Thế nhưng, chẳng hiểu sao tôi vẫn thấy có gì đó buồn buồn trong lòng. Mỗi khi nhìn qua Huy, tôi đều thấy cậu ấy đăm chiêu như đang suy nghĩ điều gì đó. Huy lo lắng về điều gì mà lại ko chia sẻ với tôi - đứa bạn thân từ hồi còn để chỏm của cậu ấy chứ.
Mặc dù dạo này cậu ấy rất khác, từng lời nói, cử chỉ của cậu ấy cứ phảng phất trong tôi mỗi ngày, kể cả lúc ngủ tôi cũng mơ về cậu ấy. Thế nhưng, giữa chúng tôi là bạn, bạn chí cốt và tôi ko muốn cậu ấy hiểu nhầm hay gì gì đó tương tự. Tôi chỉ muốn tôi và Huy sẽ mãi là bạn.
Tôi cũng thừa nhận là tôi đã từng rung động, chỉ một chút thôi, ấy là khi tôi thấy cậu ấy dịu dàng với tôi, khi tôi gục trên đôi vai cậu ấy mà khóc nức nở. Cậu ấy luôn hiểu và biết tôi muốn gì.
Nhưng tôi lại chưa từng nghĩ rằng chúng tôi sẽ tiến xa hơn trong mối quan hệ đó, dù tôi biết cậu ấy cũng có chút ít cũng có gì đó với tôi. Tôi luôn mong chúng tôi mãi vô tư như ngày xưa, chẳng cần suy nghĩ gì nhiều, sống lạc quan và yêu đời hơn. Nhưng đó là lúc trước, khi mẹ yêu của tôi vẫn còn, giờ thì tôi chẳng còn ai cả, tôi phải tự lo ình, thử hỏi tôi còn có thể yêu đời được nữa ko đây.
Cũng có thể là tôi muốn dùng lý do đó để lấp liếm đi cái điều mà tôi hằng lo sợ bấy lâu nay. Tôi sợ tôi sẽ làm tổn thương Huy, cậu ấy sẽ vì tôi mà đau khổ, tôi chưa từng làm cho Huy điều gì, so với những gì mà Huy đã dành cho tôi thì tôi chỉ là một con nhỏ chuyên ỷ lại và dựa dẫm vào người khác. Tôi ko muốn thế, tôi nợ Huy nhiều và ko muốn đón nhận từ Huy cái gì nữa cả.
Tôi sắp đi. Và đây cũng là điều kiện tốt để tôi tự rèn luyện chính bản thân mình. Tôi muốn tự lập.
Bất chợt tôi nhớ đến những điều mà Ken nói tối hôm trước, ẩn ý trong câu nói của Ken ko phải là tôi ko hiểu mà là tôi cố tình như thế. Lưu luyến ư ? Có, tất nhiên là có, tôi lưu luyến bạn bè tôi, mái nhà nhỏ của hai mẹ con tôi, trường học, thầy cô, cả bụi cỏ hay khóm hoa trước cửa nhà nữa. Tôi lưu luyến nhiều thứ lắm.
Tôi biết cái mà Ken nói thực chất là gì, chỉ là tôi...
Đúng vậy, kỷ niệm của tôi ở nơi này. Từ nhỏ tới lớn, tôi đã sinh ra và lớn lên từ đây, mỗi chặng đường mà tôi đã đi qua đều đồng hành cùng tôi theo năm tháng, cho tôi những phút giây hạnh phúc, cả những chuyện buồn mà tôi ko bao giờ muốn nhớ. Tất cả đều vương vấn hình bóng của Huy.
Có thể tôi đang trốn chạy, tôi nhu nhược, tôi ko muốn đối diện với quá khứ đau thương, tôi sợ mình sẽ ko vực dậy được thêm một lần nữa.

Chắc chắn những gì mà tôi sợ hãi đều ko liên quan đến Huy, nhưng trong tôi bao giờ cũng chất chứa hàng ngàn, hàng vạn bức ảnh có Huy trong đó.
Tôi quen Huy khi chúng tôi mới 5 tuổi, cái thời trẻ con còn vô tư lự ấy, lúc đó, tôi bướng bỉnh và Huy lúc nào cũng vì tôi mà chịu nhún nhường. Ko phải chỉ mình lúc bé, ngay cả khi lớn lên rồi, Huy vẫn thế, vẫn nhường nhịn quan tâm tôi hết mực, mặc cho con bé ko bao giờ biết thế nào là nũng nịu, nịnh nọt như tôi, ngay cả một câu dịu dàng e lệ con gái cũng chả vắt ra được.
Huy vẫn chịu đựng được tôi, dù cho tôi có ích kỷ, ngang ngược như thế nào.
Ngay lúc này đây, tôi sẽ chấm dứt toàn bộ những suy nghĩ vẩn vơ đó trong đầu, tôi chỉ muốn thực hiện ước mơ của tôi cũng như của mẹ tôi. Tôi sẽ thay mẹ biến niềm đam mê mà mẹ đã truyền cho tôi thành hiện thực, mẹ tôi chắc hẳn sẽ vui lắm.
..
Có lẽ tôi đã ở ngoài này khá lâu, gió mỗi lúc một mạnh khiến tôi bất giác rùng mình vì lạnh. Lũ tiểu yêu hình như đã vào bên trong nhà hết, chỉ còn mình tôi ngồi thu lu bên chiếc xích đu này thôi.
-Cậu ngồi yên đấy.
Tôi định đứng dậy thì thoáng giật mình khi nghe giọng nói như ra lệnh đó của Huy. Cậu ấy đến từ lúc nào mà tôi ko hề hay biết nhỉ.
-Cậu ở đâu chui ra thế ?
Tôi cố châm chọc cậu ấy. Nhưng dường như Huy ko để ý đến câu bông đùa của tôi, mắt cậu ấy hình như đang dán chặt vào tôi, tự dưng tôi cảm thấy ko tự nhiên chút nào.
-Mặc kệ cậu, tớ lạnh rồi, tớ muốn vào trong nhà. – Tôi cố bướng bỉnh và toan bước đi.
-Tớ bảo cậu ngồi yên đấy mà.
Huy đang ra lệnh cho tôi kìa. Cậu ấy bắt tôi ngồi yên một chỗ thì tôi sẽ ngoan ngoãn nghe theo sao. Đã thế thì tôi cứ ko nghe đấy. Mặc cho cậu ấy thế nào, tôi vẫn cứ đứng lên, định bước thật nhanh vào bên trong.
Nhưng, tôi ko bước nổi nữa. Tay tôi... đang bị Huy nắm chặt.
-Cậu nghe lời tớ một lần được ko ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận