Khoảng năm giờ, cửa nhà Cố Thanh Y bị đập vang.
Buông cuốn sách đã quên lật vài trang xuống, Cố Thanh Y chọn một chiếc áo sơ mi tùy ý, cầm theo áo khoác đi ra.
Lục Triếp đứng trước cửa, người như vừa tắm xong, nhìn qua rất có tinh thần, tóc giống như còn cố tình dùng keo vuốt để tạo cảm giác rối loạn. Lúc hai người sóng vai xuống lầu, Cố Thanh Y thậm chí ngửi thấy mùi nước hoa Hermes kinh điển trên người cậu ta.
Bên ngoài chưa tối hắn, lúc bọn họ ra khỏi cửa, bầu trời vẫn còn vương ánh mặt trời. Cố Thanh Y đứng đúng hướng sáng, bị chiếu nheo mắt lại. Cậu vừa gọi điện cho các giáo viên khác, vừa bị Lục Triếp kéo về phía trước, thành ra bộ dáng có chút chật vật.
“Đúng, khoảng nửa tiếng nữa chúng tôi đến. Mọi người gọi xe đi, đến trước thì cứ gọi món trước, chúng tôi không kiêng gì đâu, cứ tùy ý đi ạ. Uây, Lục Triếp, cậu đừng kéo tay áo tôi nữa, sắp bị cậu kéo đứt luôn rồi!” Tâm tình cậu rất tốt, cho nên lúc thu tay lại, cậu không quên tạt đầu Lục Triếp, nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cậu ta nói “Đồ khỉ con.”
Lục Triếp dùng tay kéo xệ mắt xuống, le lưỡi đáp lại.
Hai người vừa đùa vừa ra khỏi khu chung cư, đi dọc theo con đường phố M. Cùng lúc đó, một chiếc xe SUV dừng ở góc đường từ từ hạ kính xuống, lộ ra khuôn mặt nhìn nghiêng lạnh như đóng băng của Giang Nguyên.
Cả nhóm người đón sinh nhật, ồn ồn ào ào đòi đón đến tận rạng sáng.
Nghe nói là sinh nhật Cố Thanh Y, mấy giáo viên không cùng một tổ nhưng bình thường quen thân cũng tới. Sau khi mấy ông đàn ông tháp tùng một đám các cô nàng chếch choáng say, chân bước liêu xiêu đi mua sắm hơn ba tiếng đồng hồ, ai ai cũng vác một đống các túi tắm như cái cây treo đồ. Không chỉ được nhận biết hơn năm mươi màu son của mười mấy nhãn hiệu mà còn được tận mắt chứng kiến các nàng biến hình, đúng là bị dọa sợ không nhẹ mà.
Đến hơn nửa đêm, mấy người có gia đình đều xin phép về trước.
Nhưng mười hai giờ, đối với một đám thanh niên độc thân mà nói, cuộc vui chỉ như vừa mới bắt đầu. Vì thế, dưới sự hô hào của Lục Triếp, cả đám lại kéo nhau vào quán bar. Cố Thanh Y bị oanh tạc đến không còn cách nào khác ngoài lắc đầu nhìn theo.
Một đám các cô nàng dấn thân vào sự ngiệp giáo dục của tổ quốc, qua hai tuần rượu liền bộc lộ bản chất, cởi xuống đồng phục đeo lên nữ trang, lúc thả tóc ra, chút nữa thì khiến Cố Thanh Y không nhận ra được. Vài người không uống được rượu nặng thì gọi một ly Long Island Iced Tea(*). Có điều vừa uống vài ngụm, bản thân liền ngứa ngáy chui vào giữa đám người.
Cố Thanh Y không thích náo nhiệt, nên chỉ ngồi lại cạnh quầy bar. Có không ít người đến mời rượu cậu, nhưng đều bị cậu không mặn không nhạt đuổi đi.
Mà đấy là đa số, chứ thiểu số thì vẫn có người ở lại.
“Cô Ngô, cô uống chút nước đi.” Dịch mông lui về bên ghế đã sớm mất đi dấu vết từng có người ngồi qua, Cố Thanh Y đẩy cốc nước chanh về phía cô nàng đối diện.
Cô ta cười cười nhận lấy, ngón tay khẽ lướt qua mu bàn tay Cố Thanh Y. Người này chính là đồng nghiệp phòng bên cạnh, được mệnh danh là hoa khôi của Khải Hành.
Nghe nói do có quen biết với lãnh đạo nhà trường, nên cô ta vừa vào làm đã được phân công phụ trách hoạt động đoàn. Phàm là người hiểu chuyện thì chỉ cần nhìn một cái thôi cũng hiểu, tương lai sau này cô ta nhất định sẽ còn đi lên. Người cũng xinh, thành ra được không ít người theo đuổi.
Nhưng hình như cô nàng lại cố tình có ý với vị Cố Thanh Y trước giờ luôn không để cô vào mắt này. Thậm chí còn tuyên bố hắn với các giáo viên nữ khác là cho dù có phải quấn chặt lấy, thì cô ta cũng phải quấn được cậu.
“Thời gian không còn sớm, tôi phải về rồi.” Ngô Lị uống một hớp nước, hất hất tóc, nhìn Cố Thanh Y mỉm cười. Cái cổ trằng nõn dưới ánh đèn của quán bar có vẻ mị hoặc vô cùng, một viên ngọc đen bọc bạc rơi ngay trước ngực, lấp lánh phản quang.
“Ừ, trên đường về cẩn thận nhé.” Cố Thanh Y cầm lấy cái cốc, uống một ngụm rượu, một chút cũng không xê dịch vị trí.
Người đẹp không vui nói “Không tiễn tôi sao? Đã trễ thế này rồi.” Một khi đã liên quan đến vấn đề sĩ diện, cô tự tin tất cả đàn ông đều sẽ không bao giờ từ chối đề nghị này.
Chỉ là… Cố Thanh Y kéo kéo khóe miệng, áy náy cười “Xin lỗi, Lục Triếp say rồi, tôi phải đưa cậu ấy về.” Nói xong, cậu còn chỉ vào Lục Triếp say khướt đang ôm cột điên cuồng nhảy múa.”
Ngô Lị đứng nguyên tại chỗ không động, nhướn mày nhìn Cố Thanh Y, nỗ lực khiến đối phương bại trận.
Thế nhưng Cố Thanh Y cũng đứng nguyên tại chỗ như cũ, miệng cười theo phép lịch sự, ánh mắt trong vắt, không lộ ra chút thỏa hiệp nào.
“Vậy được rồi.” Cô nàng tự thấy mất mặt, không vui cầm túi xách và áo khoác trên ghế lên, lắc mông đi ra ngoài, dọc một đường đi gây ra động tĩnh không nhỏ.
Cố Thanh Y nhìn theo bóng lưng cô nàng cho đến khi nó biến mất hoàn toàn sau cánh cửa quán bar mới thu lại nụ cười, quay mình với lấy cốc nước. Cậu gác chân lên ghế, tay áo kéo qua khuỷu tay, còn tay thì đút trong túi quần. Làn da trắng nón bị áo sơ mi đen bao lấy, gây ra một loại cảm giác cấm dục khó tả. Lục Triếp vào toilet nôn hai lần, lần nào cũng thấy thấy Cố Thanh Y duy trì tư thế này ngồi uống nước chanh. Thân thể lộ ra những đường cong xinh đẹp, phác họa lên một dáng vẻ hoàn hảo khác thường.
Cho dù đối phương đã là đồng nghiệp của mình ba năm, thình thoảng Lục Triếp vẫn bị Cố Thanh Y hút hồn, khiến cậu ta phải tự hỏi với một khuôn mặt như thế thì cớ gì Cố Thanh Y cứ phải sống một cuộc đời tạm bợ?
Cố Thanh Y không cho cậu ta có thời gian tơ tưởng lung tung, đợi Lục Triếp từ toilet đi ra, cậu đã cầm sẵn áo khoác của cả hai, thể hiện ý phải về.
Thực tế, mấy cô nàng đồng nghiệp cũng đã say đến nói năng mê sảng. Chừa lại mấy người còn hơi tỉnh táo thì phải phụ trách đưa họ về. Cố Thanh Y đỡ lấy Lục Triếp, vẫy tay tạm biệt với những người khác, sau đó đi về phía chung cư.
Vừa ra khỏi phố M, tiếng người ồn ào của cuộc sống xa hoa trụy lạc cũng biến mất, trên con đường trống trải chỉ còn nghe thấy tiếng gió thổi. Lục Triếp ghé vào trên vai Cố Thanh Y, miệng lầm nhẩm một cái tên không rõ.
“Thầy Cố à.” Lục Triếp say rượu, níu lấy áo Cố Thanh Y làu bàu “Cậu quá… Quá cứng nhắc rồi! Nếu không sao có thể độc thân đến tận bây giờ chứ? Thật là…”
Lục Triếp thấy mình quả thực nên tận tình khuyên bảo một chút “Nhiều cô gái thích cậu như vậy mà cậu xem, cậu có khác nào một tên tu hành khổ hạnh không…” Lục Triếp quệt miệng, giống như bản thân đang chịu một sự thiệt thòi to lớn.
Cố Thanh Y lười tính toán với kẻ say, mệt mỏi khiêng người về khu chung cư.
Đèn ở đây nhiều nhưng không quá sáng. Cố Thanh Y và Lục Triết ở trong tòa nhà sâu nhất, do dọc đường đi trồng rất nhiều cây, cho nên càng đi vào sâu, con đường phía trước càng mờ mịt, gần như không còn nhìn rõ nữa.
Và cũng vì thế, cho nên Cố Thanh Y không hề chú ý thấy một bóng người cao to đang dựa vào cột đèn đường dưới lầu.
Vị trí Giang Nguyên đứng nằm ở góc hơi lệch, sau cột đèn đường, bên cạnh thùng rác, có tầm nhìn vừa hay rơi vào con đường nhỏ đi thẳng vào tòa nhà.
Giang Nguyên rất hài lòng với vị trí chiến lược mình đã chọn, lúc anh đáp tàn thuốc thứ mười sáu vào thùng rác, anh cuối cùng cũng nhìn thấy Cố Thanh Y đang chậm chạp đi tới.
Cùng người đàn ông bên cạnh.
Rạng sáng mùa thu, gió lạnh như ngấm vào xương tủy. Giang Nguyên chỉ mặc một cái áo choàng, đứng đón gió cả một đêm, các đầu ngón tay đã sớm đông thành đá.
Anh đã cho rằng mình sẽ không thể lạnh hơn được nữa.
Buổi trưa, sau khi mười mấy vị bác sĩ họp xong, kết quả cuối cùng mà vị bác sĩ phụ trách chính đưa ra chính là anh bị mất trí nhớ, nguyên nhân sơ bộ có lẽ là do não bị trấn thương, hiện nay chưa có biện pháp nào giải quyết.
“Cậu Giang, cậu có thể cân nhắc… Việc phối hợp với kì trị liệu sau khi ra viện của chúng tôi.” Ngay đến vị viện trưởng quyền uy nhất cũng không nắm chắc nói, trên trán rịn ra mấy hạt mồ hôi lạnh to như hạt đậu.
Sau khi một mình cầm báo cáo ngồi trên xe nửa tiếng, Giang Nguyên nhận được di động của mình. Vẫn là Iphone, nhưng không phải iphone anh từng dùng trước đây mà là iphone 6S màn hình lớn có chức năng mở khóa bằng vân tay khiến anh cảm thấy kinh ngạc vô cùng.
Mọi người nói với anh, bây giờ là năm 2016, kí ức cuối cùng còn lại trong đầu anh lúc này chính là kí ức của bốn năm trước.
Họ cũng nói, trong bốn năm này Cố Thanh Y đã chia tay với anh.
Quá trình chia tay cực kỳ thê thảm.
Và có lẽ Cố Thanh Y không còn muốn gặp lại anh nữa.
Câu cuối cùng này là người bạn thân hai mươi mấy năm nói với anh qua điện thoại “Tôi không lừa cậu, khuyên cậu chân tình, đừng đến tìm cậu ta nữa.”
“Cậu sẽ chỉ khiến cậu ta thấy phiền thêm thôi.”
Anh không biết trong bốn năm qua đã xảy ra những gì. Nhưng với anh mà nói, dường như chỉ mới qua có một đêm, mà anh đã biến thành chủ tịch Giang, mẹ anh không còn là người quả phụ ở sâu trong căn nhà cũ kĩ, còn người anh yêu từ những năm cấp ba đến giờ, hiện nay đang dìu một người đàn ông khác về nhà!
Cố Thanh Y vẫn đẹp như xưa.
Dáng người thon dài cân xứng, khuôn mặt nhìn nghiêng tinh xảo, cho dù ẩn dưới ánh đèn mù mờ cũng khiến anh không tài nào dời mắt được.
Cậu không còn vẻ ngây ngô của tuổi niên thiếu, nhưng trái tim anh vẫn rung động đến nghẹt thở.
Như bị sai khiến, một Giang Nguyên vốn chỉ muốn đến nhìn xem cậu ấy thế nào, lại không tự chủ được mà đuổi theo hai người tiến vào chung cư.
Chú thích:Long Island Iced Tea: một thức uống cocktai mùa hè, lần đầu tiên được pha chế bởi Robert Butts, tại quán Oak Inn, ở Long Island, NewYork vào giữa năm 1970. Long Island Iced Tea được pha chế từ năm thứ rượu là vodka, tequila, gin, rum, triple cộng với cola thêm những viên đá trong veo và một lát chanh vàng.