“Đào tử, mày nghe tao nói đây, đêm nay cái gì cũng không có phát sinh, chúng ta đã đến quán bar ngay sau giờ học có hiểu chưa? Chúng ta căn bản không có ai gặp Đổng Phi biết không.” Cao Gia Tuấn hung tợn lại một lần nữa túm lấy cổ áo Lý Văn Đào.
Lý Văn Đào tuy rằng nhát gan nhưng cũng không ngốc, rất nhanh liền hiểu được ý của Cao Gia Tuấn.
“Nhưng… nhưng mà…” nhưng rất dễ dàng bị tra ra đúng không? Bọn họ mười giờ mới đi quán bar, lúc rời khỏi rừng cây nhỏ còn gặp Tần Hải… chết cha, quên mất Tần Hải.
“Không có nhưng mà gì hết!” Cao Gia Tuấn nghiêm khắc cắt ngang lời Lý Văn Đào còn chưa nói hết: “Không chỉ có mày, ngay cả Đại Từ và Hàn Ái nữa.
Lời nói phải phù hợp để chứng minh cho nhau! Thôi nào, chúng ta hãy quay lại tìm hai người kia ngay lập tức! ”
Thời gian thiếu hụt của bọn họ cũng không cần sợ hãi, chỉ cần hắn về nhà nói cho cha, cha nhất định sẽ nghĩ biện pháp giúp hắn che dấu.
Chuyện cho tới bây giờ hắn cũng không có ý định giấu diếm cha mẹ nữa, loại chuyện này đã hoàn toàn vượt qua phạm vi hắn có thể xử lý, nhưng mà cha mẹ hắn lại có thể! Đây là nhận thức nhất quán của hắn từ nhỏ đến lớn, cha mẹ hắn cũng chưa từng làm hắn thất vọng.
“Không phải, Tuấn ca.” Lý Văn Đào cuối cùng cũng có thể nói ra những lời đầy đủ: “Khi chúng ta rời khỏi rừng cây nhỏ, em đã thấy Tần Hải.
Hắn cũng vừa rời khỏi đó, thấy chúng ta liền né tránh, lúc đó em thấy hắn nhưng không suy nghĩ nhiều nên không để ý tới.
”
“Tần Hải!” Cao Gia Tuấn nheo mắt lại, hắn cũng không biết nửa đường lại có Trình Giảo Kim ở đâu nhảy ra thế này.
“Đầu tiên cứ mặc kệ hắn.
Hắn cũng chưa chắc đã nhìn thấy, việc này tao phải nói cho ba mẹ tao biết, bọn họ mới có thể giải quyết.
Chủ yếu là ba người tụi bây, nhất định phải ngậm miệng lại cho tao! Có hiểu chưa? ”
Ngày hôm sau.
Đổng Phi không đến trường, chủ nhiệm lớp là Ngô Mỹ Lệ rất bất mãn với việc Đổng Phi lại một lần nữa vắng mặt, mọi người bắt đầu một ngày học tập mới.
Kỳ thật bắt đầu từ học kỳ này, số lần Đổng Phi vắng mặt càng ngày càng nhiều, các bạn trong lớp cũng không có biểu hiện kinh ngạc cùng để ý đến chuyện này.
Chỉ có bốn người Cao Gia Tuấn, Lý Văn Đào, Từ Hiểu Nghị cùng Hàn Ái là cảm thấy bất an, những người khác vẫn như thường lệ, việc nên làm thì làm.
Buổi chiều hôm đó, mẹ của Tần Hải lấy danh nghĩa quyên góp đề xuất muốn giúp trường sửa chữa giữ gìn rừng cây nhỏ và xung quanh hồ nhân tạo, một là để có thể bảo vệ sự an toàn của học sinh, hai là để làm cho khuôn viên trường đẹp hơn.
Trường học đương nhiên rất hoan nghênh, vì thế buổi chiều hôm đó, mẹ của Tần Hải mang theo đội xây dựng công trình đi vào rừng cây nhỏ.
Ba ngày trôi qua, việc tu sửa rừng cây nhỏ đều bình tĩnh không chút gợn sóng.
Nhưng khi Ngô Mỹ Lệ hỏi bạn học trong lớp thậm chí là bạn cùng phòng của Đổng Phi về việc hắn ta đã mất tích ba ngày thì mọi người đều trả lời không có ai gặp qua hắn, cho nên mọi người đối với chuyện này đều là vẻ mặt mờ mịt.
Lúc này nhà trường mới ý thức được có người mất tích nhưng bọn họ không báo cảnh sát, thậm chí không để lộ ra, bắt đầu bí mật tìm người.
Lúc này mẹ của Tần Hải cũng hào phóng giúp đỡ trường học tìm người.
Mặt khác, người mà mẹ Tần Hải phái đi cũng lặng lẽ đến quê nhà Đổng Phi.
Tề Tư Nguyên trở về nhà, trong tay mang theo thức ăn nhanh.
“Ba ngày rồi, cậu còn chưa thông suốt sao?” Tề Tư Nguyên vào phòng, Đổng Phi từ đêm đó liền sốt cao, không chịu đi học nữa, mấy ngày nay đều là Tề Tư Nguyên chiếu cố hắn.
Những chuyện xảy ra trong trường học, Tề Tư Nguyên thấy rõ, trong lòng cậu cũng rõ ràng.
Cậu cũng không để lộ ra hành tung của Đổng Phi, cho dù Ngô Mỹ Lệ hỏi, Tề Tư Nguyên xem như cái gì cũng không biết.
Một số người đã làm điều tồi tệ cũng nên trả giá cho điều đã làm chứ? Cho dù chỉ là vài ngày sợ hãi bất an.
Đổng Phi đang ăn cũng trầm mặc, mấy ngày nay tựa hồ đã hiểu rõ một ít chuyện.
Tề Tư Nguyên nói với hắn một chút tình huống mới nhất trong trường, sau đó lại nói: “Nếu cậu muốn trốn tránh thì dứt khoát trốn xa một chút.
Không muốn trốn thì nên trở lại trường học, nếu không mọi thứ sẽ nháo lớn hơn.
”
“Tôi muốn về nhà.” Đổng Phi đột nhiên nói.
Ngay khi Tề Tư Nguyên cho rằng hắn sẽ lần nữa trầm mặc và lựa chọn ở trong nhà tránh né, Đổng Phi lại đột nhiên đưa ra quyết định.
“Nếu tôi trở lại trường học, cho dù đã trải qua chuyện lần này, bọn họ vẫn sẽ không thay đổi đúng không?” Đổng Phi nở nụ cười, đây là nụ cười hiếm hoi của hắn trong mấy năm qua: “Cậu nói đúng, tôi nên rời đi, đến một nơi xa lạ bắt đầu lại từ đầu, sau đó chậm rãi trở nên mạnh mẽ trong hoàn cảnh mới.
”
Tề Tư Nguyên có chút kinh ngạc, cậu cho rằng cả đời này Đổng Phi cũng không nghĩ ra.
Hai người đều không phải kiểu người nhiều lời nên chỉ nói lời tạm biệt đơn giản, Tề Tư Nguyên đem số tiền tiết kiệm trong tháng này của mình cho Đổng Phi hơn phân nửa, chuyện cậu có thể giúp cũng chỉ có thể là như thế.
“Tề Tư Nguyên, cậu và bọn họ không giống nhau.” Cho dù là lúc từ biệt cuối cùng, lời “cảm ơn” trong lòng Đổng Phi thủy chung cũng không nói ra miệng.
Tề Tư Nguyên chỉ gật đầu, hai người liền tạm biệt như vậy.
Không lâu sau, tin tức Ngô Mỹ Lệ mang đến cho các bạn học là trong nhà Đổng Phi xảy ra chuyện, cha mẹ hắn khẩn cấp chuyển trường cho hắn, cũng không đề cập tới vấn đề khác.
Khi đó ngoại trừ bốn người Cao Gia Tuấn đồng thời buông tảng đá lớn trong lòng ra, các bạn học khác đều không thèm để ý chút nào.
Trong lớp chẳng qua chỉ thiếu một người có cũng được mà không có cũng không sao mà thôi, có cái gì cần để ý tới? Có công phu đó chi bằng dành nhiều thời gian chạy nước rút thi đại học thôi!
Hồi ức về Đổng Phi đã bị tiếng cầu xin tha thứ của Cao Gia Tuấn kéo trở về hiện thực.
Cao Gia Tuấn phát hiện mặc dù hắn đã cố gắng không loạn động nữa nhưng thân thể lại vẫn như cũ chậm rãi chìm xuống.
Tuy rằng chìm rất chậm nhưng hắn lại có thể cảm giác được rõ ràng cảm giác lạnh như băng mà hít thở không thông dần từ ngực lan tràn lên cổ họng, chung quanh một mảnh huyết sắc… Trước mắt chỉ có khuôn mặt tươi cười quỷ dị của Đổng Phi cùng Mã Tiểu Lộ…
Tầng 3 của khu dạy học đầu tiên.
Hai người phụ nữ nắm tay nhau chạy nhanh lên tầng ba và gặp được năm người.
Tôn Thiến Thiến rất sợ hãi, trốn sau lưng mấy người đàn ông, cơ hồ không dám nhìn thẳng mặt hai người phụ nữ.
Trong đó hình tượng của Ngô Tuyên Mỹ đặc biệt kinh khủng, đầu lõm một nửa, khuôn mặt biến dạng.
Lâm San San còn tốt, chỉ là trước ngực có một cái động máu loáng thoáng, cô ta mặc quần áo màu đỏ nên động máu ngược lại không rõ ràng lắm.
Hai người phụ nữ cũng không có hành động quá mức hay quá khích, Ngô Tuyên Mỹ cũng chỉ là hoảng hốt nói với Phương Chi Du: “Phương Chi Du, có quái vật đang đuổi theo chúng tôi, cậu mau tới đây, không phải cậu đã nói sẽ bảo vệ tôi sao?” Nói xong, Ngô Tuyên Mỹ liền kéo tay Lâm San San đi về phía Phương Chi Du.
Tề Tư Nguyên và Tiếu Mạc Hàng đang đứng trước mặt Phương Chi Du, đối mặt với loại tình huống này, bọn họ cũng không biết có nên ngăn cản hai người phụ nữ đó hay không.
“Cái gì đây!” Phương Chi Du mắng một tiếng rồi quay đầu chạy về phía sau, cũng mặc kệ chạy đến cuối cùng có phải sẽ không còn đường lui nữa hay không.
Hắn thật sự đã nói muốn bảo vệ Ngô Tuyên Mỹ.
Bọn họ cũng không phải là đôi tình nhân trong câu chuyện sứt sẹo mà Phương Chi Du kể nhưng thời sinh viên quả thật Phương Chi Du từng thích Ngô Tuyên Mỹ.
Ngày đầu tiên bắt đầu trò chơi, bọn họ gặp nhau trong rừng cây nhỏ, từ đó gợi lên hồi ức thầm mến năm đó của Phương Chi Du, là một người chơi lâu năm trong trò chơi, hắn có hứa hẹn sẽ bảo vệ nữ thần trong lòng nhưng chuyện đó cũng không có gì to tát, xem như là thành toàn cho mối tình đầu thuần khiết thời học sinh.
Phần thực sự của câu chuyện là hắn đã thực sự rời đi.
Là người chơi lâu năm, trong lòng hắn rất rõ ràng chuyện gì đang xảy ra, căn cứ vào kinh nghiệm trước kia, nếu xuất hiện thêm một người chơi lâu năm như hắn, tất nhiên sẽ có người chơi lâu năm khác tồn tại.
Cho nên hắn rời đi không phải là để tìm đường mà là đi dò xét tình huống, thuận tiện tìm vũ khí.
Mang theo hai người phụ nữ mà cái gì cũng không biết thực sự quá bất tiện, còn phải đối phó với tâm lý người mới tùy thời có thể sụp đổ, cho nên hắn tạm thời bảo hai người ở lại trong rừng cây chờ hắn trở về.
Kết quả sau khi trở về, không nhìn thấy Ngô Tuyên Mỹ, Lâm San San còn thừa dịp hắn không hề phòng mà đả thương hắn rồi chạy trốn.
Sau đó hệ thống nhắc nhở Ngô Tuyên Mỹ tử vong, Phương Chi Du rất nhanh liền hiểu được chuyện gì xảy ra.
Phương Chi Du khi đó liền hạ quyết tâm nếu gặp lại Lâm San San thì nhất định phải giết cô ta! Thứ nhất, người phụ nữ này to gan hung tàn vượt qua tố chất của người mới bình thường, chính mình lại cùng cô ta kết oán, việc để cô ta còn sống quá nguy hiểm.
Thứ hai, xem như là báo thù cho nữ thần thời học sinh của hắn.
Chỉ bất quá hiện giờ, người đã từng là nữ thần của hắn mang theo nửa khuôn mặt đầy máu đến kêu hắn bảo vệ mình, điều này làm cho người ta không cách nào tiếp nhận nổi!
Phương Chi Du vừa chạy, hai người phụ nữ đã nhanh chóng đuổi theo, hai người bọn họ trực tiếp đụng phải Tề Tư Nguyên và Tiếu Mạc Hàng chắn trước mắt, làm như không thấy những người khác.
Tề Tư Nguyên và Tiếu Mạc Hàng bị đụng đến bả vai đau đớn, bọn họ lúc này đã cảm nhận được lực lượng từ những người bạn học đã không còn là nhân loại này.
Yến Nam Thụy và Tôn Thiến Thiến đã sớm né qua một bên nên không bị đụng phải.
“Làm sao bây giờ?” Tề Tư Nguyên có chút do dự nhìn Tiếu Mạc Hàng, loại tình huống quỷ dị này làm cậu không biết có nên tiến lên hỗ trợ hay không.
“Ba người chạy xuống lầu trước, từ sức mạnh của hai người phụ nữ kia cũng dễ đoán được họ rất khó đối phó, các người ở lại cũng không giúp được gì, không bằng đi trước, tôi lưu lại xem tình hình.
Phương Chi Du vẫn có năng lực tự bảo vệ bản thân.” Tiếu Mạc Hàng nói.
Tề Tư Nguyên nghe vậy gật đầu, cũng không dây dưa: “Được, anh tự mình cẩn thận.
Nếu đi lạc, hãy đến rừng cây nhỏ để tìm chúng tôi.
”
Cậu không nói vì sao phải đến rừng cây nhỏ, Tiếu Mạc Hàng cũng không hỏi.
Tề Tư Nguyên nói xong câu đó liền trao đổi ánh mắt với Yến Nam Thụy, mang theo Tôn Thiến Thiến, ba người cùng nhau chạy xuống lầu.
Ba người vừa mới chạy đến sân thể dục liền nhìn thấy một người ôm ngực, khóc đến nước mũi nước mắt chảy đầy chạy về phía bọn họ.
“Cứu tôi, cứu tôi với, bọn họ đều muốn giết tôi! Tất cả đều muốn giết tôi! Cứu mạng! ”
Đây là giọng nói của Lý Văn Đào.
Nguyên lai Lý Văn Đào thừa dịp Trình Soái cùng Vệ Quốc Cường vật lộn mà chạy trốn khỏi khu dạy học thứ hai, rừng cây nhỏ hắn không dám đi, thư viện còn cháy cho nên hắn liền muốn trốn ở tòa nhà thực nghiệm, vạn nhất nơi đó còn giữ lại Nhiên Thiêu Bình mà lúc trước bọn Tề Tư Nguyên không mang đi thì càng tốt, tốt xấu gì cũng có vật để bảo vệ bản thân.
Ai biết được, vừa mới đi tới cửa phòng thí nghiệm, trên lầu liền có một người rơi xuống khiến Lý Văn Đào sợ hãi.
Tình huống khủng khiếp hơn xảy ra là người đàn ông với cái đầu nở đầy hoa máu có thể đứng dậy, sau đó lắc lư nói với hắn: “Mở cửa, cứu tôi, đừng nhốt tôi ở bên ngoài.
Sao các người lại không cứu tôi? Tại sao lại hại tôi chứ? ”
Lý Văn Đào cực kỳ sợ hãi, hắn cũng không quên, Trương Hướng Vinh vừa rồi không sai biệt lắm chính là bộ dáng này, sau đó một nhát đâm bả vai hắn.
Lý Văn Đào lập tức liều mạng quay đầu chạy trốn, sau đó liền nhìn thấy trong khu dạy học thứ nhất có vài người đi ra.
Hiện tại bốn phía ánh sáng đầy đủ, hắn rất nhanh nhận ra đó là Yến Nam Thụy cùng Tề Tư Nguyên, trong lòng quá đỗi mừng rỡ, không chút do dự liền chạy tới cầu cứu..