Editor: Chiên Min'sBeta: Thất SắcTrong văn phòng của Hàn thị, Hàn Tại người duỗi người, cử động cổ và bả vai đau nhức.
Anh mệt mỏi dựa lưng vào ghế, bên ngoài cửa sổ từ sàn đến trần của văn phòng là ánh đèn nê-ông đầy màu sắc của thành phố A.Trong văn phòng chỉ có một chiếc đèn nhỏ, Hàn Tại ngồi ẩn sau rìa ánh sáng khiến cho cả căn phòng bỗng chốc trở nên yên tĩnh đến lạ thường.
Hàn Tại nhìn chiếc đồng hồ đeo trên tay, anh cũng không ngờ được rằng mới như vậy mà đã 11 giờ rưỡi.Hàn Tại nhìn liếc qua bữa tối bên góc bàn, cũng không biết nó được đặt ở đấy bao lâu rồi.
Anh ngồi thẳng dậy duỗi tay lấy hộp cơm lại, cơm tối ở bên trong đã nguội lạnh và mền sụp, hương vị cũng không còn nữa.
Hàn Tại miễn cưỡng ăn hai miếng liền ném đũa xuống.Anh dọn dẹp đống tài liệu nằm rải rác trên bàn sau đó cầm lấy áo khoác đi ra khỏi văn phòng.
Thật không ngờ bên ngoài văn phòng vẫn có ánh đèn sáng rực, chỉ có một mình Hàn Tringồi trước bàn làm việc.Hàn Tri vốn dĩ đang ngủ gật vừa nghe thấy tiếng cửa thì lập tức tỉnh táo, cô đứng lên phải: "Anh, anh xong việc rồi à?""Tiểu Tri, sao em cần chưa về?""Em đang đợi anh tan làm.""Sau này không cần đợi anh, em xong việc thì cứ về trước đi.""Em là trợ lý của anh, ông chủ còn chưa tan làm thì sao em về được.
Hơn nữa, chủ tịch bảo em giúp anh cũng không phải là nói cho có."Hàn Tại cười nói: "Trong thời gian này em vẫn luôn cùng anh tăng ca, một cô gái thường xuyên thức đêm sẽ để lại quầng thâm ở mắt.
Khi quay về anh sẽ bảo ông nội sắp xếp cho em một công việc nhẹ nhàng hơn."Nghe anh nói vội cô liền vội vàng từ chối: "Không cần đâu anh, làm trợ lý cũng không có gì vất vả, chỉ là tan làm muộn một tý, đợi một thời gian nữa quen rồi sẽ ổn thôi."Cũng đúng, anh vừa mới tiếp nhận công việc ở Hàn Nhuận nên cần phải làm quen.
Sau một thời gian nữa mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn: "Cũng được, em làm trợ lý của anh thì anh cũng yên tâm hơn, nhưng về sau anh tăng ca thì em không cần phải chờ."Hàn Tri thở phào nhẹ nhõm khi nghe anh nói vậy, cô vui sướng gật đầu: "Em biết rồi.""Anh còn một nơi muốn đi, em cứ về trước đi, anh bảo Tiểu Trương đưa em về.""Đã muộn như vậy anh không về nhà sao? Có phải có công việc quan trọng không? Em đi cùng anh.""Không phải, muộn rồi em về trước đi."Không phải công việc thì chính là việc riêng, anh có việc gì quan trọng mà muộn như này còn ra ngoài chứ.
Cô nghĩ lại việc Hàn Trung Viễn dặn dò mình liền lên tiếng hỏi thử: "Đã muộn như vậy..
anh còn muốn đến chỗ nào?""Đến chỗ một người bạn."Hàn Tri vốn định hỏi tiếp nhưng lại sợ khiến cho Hàn Tại không vui nên đành thôi:" "Được..
Anh, không cần phải phiền toái, để em tự về là được.""Vậy được, đi đường chú ý an toàn." Hàn Tại có chút bí ẩn dựa vào cô nói nhỏ: "Ngoài ra, giúp anh giữ bí mật với ông nội."Hàn Tại đột nhiên đến gần khiến cho Hàn Tri có chút hoảng hốt, cô chưa từng đến gần anh như vậy, cô vẫn luôn cẩn thận né tránh ánh mắt của Hàn Trung Viễn, ở công ty quan hệ cấp trên cấp dưới càng khiến cô phải duy trì khoảng cách với anh.Lúc này, anh đang đứng gần ngay trước mắt khiến cô vô thức gật đầu: "Được, anh cũng chú ý an toàn."Hàn Tại đứng thẳng dậy, anh mỉm cười gật đầu với cô rồi nhanh chóng quay người đi ra ngoài, Hàn Tri nhìn bóng dáng anh rời đi liền có chút thất vọng, trong một khoảnh khắc cô đã nghĩ rằng mình không quan tâm bất cứ điều gì hết mà giữ lấy anh lại.Ăn cơm tối xong Mộc Thanh Khê đã sớm lên giường nằm khi cô nhận thấy Ngũ Nguyệt có ý định đi vào phòng ngủ thì liền đóng cửa nhốt nó bên ngoài, vì nửa đêm nó thường hay gây rắc rối nênsẽ làm cho cô không ngủ yên được.Nó ở bên ngoài kêu một lúc lâu nhưng cô vẫn cố tình giả vờ không nghe, thấy bên trong không có động tĩnh gì nó mới dần dần ngừng lại, không kêu nữa.Mộc Thanh Khê yên tâm cầm một quyển sách lên, đọc được một lúc thì bất giác ngủ gục, cô mơ màng vươn tay tắt đèn trong lúc sách vẫn còn ở trên người.Hàn Tại lái xe vào phố đồ cổ.
Lúc này trên đường phố chỉ cần lại ánh đèn hai bên đường lung lay theo gió, những cái cửa sổ tối om khiến cho người ta có cảm giác như sẽ có một thứ gì đó nhảy ra bất cứ lúc nào.
Mặc dù phố đồ cổ nằm sát cạnh khu thương mại nhưng không khí ở hai nơi rất khác biệt.Xe chạy đến cửa Thịnh Thanh Đường thì dừng lại, Hàn Tại nhìn lên tầng hai đã tắt đèn.
Anh do dự một lúc nhưng rốt cuộc vẫn mở cửa xuống xe.
Cánh cửa tầng một đã đóng chặt, Hàn Tại đứng đó gõ vài phát nhưng không có người đáp lại.Anh ngẩng đầu nhìn lên cửa sổ tầng hai thật lâu, sau đó anh tựa hồ phát hiện có cái gì đó không đúng.Hàn Tại đứng bên ngoài cửa Thịnh Thanh Đường đi tới đi lui quan sát mấy lần, nhưng vẫn không thấy có chỗ nào để anh trèo lên.
Anh dựa vào thân xe im lặng đứng nhìn tầng hai thêm vài phút.Đến khi anh chuẩn bị bỏ cuộc thì anh nhớ ra rằng trước đó mình có nhìn thấy một cái thang cũ được bỏ ở một góc trong đống rác, không biết bây giờ nó còn ở đó không.Anh bước nhanh đến chỗ để thùng rác sau đó liền cảm thấy may mắn về chiếc thang vẫn nằm nguyên ở vị trí cũ.
Có lẽ vì người dọn vệ sinh thấy nó vẫn còn dùng được nên không mang đi xử lý, chính vì vậy qua thời gian mà nó bị bỏ quên ở đây luôn.Chiếc thang cũ làm bằng sắt, nhìn qua vẫn còn rất tốt.
Hàn Tại kiểm tra qua một lượt, toàn bộ đều bị che phủ bằng những vệt rỉ sắt loang lổ, mặc dù anh không biết nó đã bị gió thổi mưa xối bao lâu nhưng đại khái vẫn có thể dùng được.Hàn Tại khiêng chiếc thang cũ đến trước cửa Thịnh Thanh Đường, anh dựa nó vào vị trí cửa sổ ở tầng hai rồi lay lay mấy cái.Chiếc thang có vẻ không ổn định, bởi vì nó đã bị rỉ nên khi anh lay mạt sắt liền rơi xuống, Hàn Tại thấy vậy liền vội vàng lùi lại phái sau một bước.
Anh cẩn thận trèo lên thang, an toàn leo đến tầng hai rồi đẩy cửa sổ mở ra.Ngũ Nguyệt nghe thấy tiếng động liền lập tức cảnh giác, nó ngẩng đầu nhìn ngó xung quanh cuối cùng xác định được âm thanh truyền đến từ cửa sổ.
Tiếng động liên tục truyền đến khiến nó cong người lên, có chút hoảng hốt mà kêu.Hàn Tại bị tiếng kêu của nó làm cho hoảng sợ, cơ thể anh lung lay vài cái khiến cho cái thang bị động tác mãnh liệt đó làm lay theo, thật may mắn Hàn Tại vẫn đang nắm chấn song cửa sổ nên lúc này mới ổn định, miễn cưỡng không ngã xuống.Lúc anh quen dần với bóng tối ở trong phòng thì mới thấy Ngũ Nguyệt từ trên sô pha nhảy xuống, nó chạy đến cho cửa sổ nhe răng, nhếch miệng mà kêu.
Hàn Tại giơ ngón tay trỏ lên miệng phát ra tiếng "suỵt" vài lần, nhưng hình như không có tác dụng, Ngũ Nguyệt càng ngày càng kêu to hơn..