Nhặt Được Cô Dâu Nhỏ


Lôi Hách dẫn những người liên can, chuẩn bị rút đi.
“Cảnh sát Lôi! Tại sao không bắt Úy Trì Thác Dã?!” Thanh Hổ gào lên. Hắn giận dữ, phố thập cẩm là địa bàn của Xích Long bang, hai giới hắc bạch từ trước đến nay vẫn nể mặt vài phần, nhưng đêm nay, cảnh sát lại dám đến phố thập cẩm bắt người, Úy Trì Thác Dã tuyệt đối không thoát khỏi liên quan!
“Thanh Hổ, bắt trộm phải bắt tận tay!” Lôi Hách lạnh lùng nói, không nói hai lời liền bước đi về hướng đầu đường phố thập cẩm.
Đi thêm vài bước, là đường Phong Lâm, mấy chiếc xe cảnh sát đang đậu ở ngay ngã tư đường, đèn báo hiệu nhấp nháy. Bên đường, đám đông dân chúng vây xem cũng chỉ tập trung ở phía xa theo dõi, không dám tới gần.
Úy Trì Thác Dã híp lại hai mắt, Thanh Hổ bị cảnh sát mang đi, thỉnh thoảng quay đầu lại dùng ánh mắt thù hằn nhìn Úy Trì Thác Dã, thù này sớm hay muộn hắn cũng sẽ báo!
“Lão Đại!” Lâm Ngạn đi đến bên cạnh Úy Trì Thác Dã kêu to, “Xem ra chuyện Thanh Hổ tạm thời đã giải quyết xong.”
“Đây mới chỉ là bắt đầu!” Úy Trì Thác Dã trầm giọng. Không sai, là anh bảo Lâm Ngạn đưa tin cho Lôi Hách, để cho anh ta đến bắt người! Đối với Thanh Hổ, không cần phải dùng cứng đối cứng, để kẻ ngồi sau màn ‘ngư ông đắc lợi’!
Tiếp đó, anh quay đầu sang Hà Hỏa Hoan, Nghiêm Ngự Phong đang đứng bên cạnh nói: “A Hoan, gần đây phải giám sát chặt chẽ, Ngự Phong cậu điều thêm một số thủ hạ tới đây, tăng cường phòng vệ cho phố thập cẩm.”
“Vâng, lão Đại!”
“Vâng, lão Đại!”
Hai người đồng loại gật đầu, trận đánh đêm nay, bọn họ đều nghĩ lão Đại sẽ đích thân giải quyết bọn Thanh Hổ, không nghĩ tới cảnh sát lại đến đây. Lão Đại còn hào phóng để cảnh sát soát người, tuy rằng đây không giống tác phong của giới hắc đạo, nhưng việc cảnh sát bắt Thanh Hổ bang, đối với Xích Long bang mà nói, tổn hại là thấp nhất.
“Lão Đại, em nghĩ bắt đầu từ ngày mai, sẽ tăng số người bảo vệ từ Xích Long bang đến, bảo vệ anh hai mươi bốn trên hai mươi bốn. Em sợ Thanh Hổ sẽ gây bất lợi cho anh!” Lâm Ngạn lo lắng nói. Sau khi phân tích cẩn thận cùng với sự kiện bất ngờ tối nay, tin là Hắc Cẩu, Thanh Hổ thậm chí là tổ chức thần bí Kingloy, đều là mối đe dọa đối với lão đại, không thể xem nhẹ!
“Xem tình hình rồi nói sau. Giờ này không còn sớm…” Úy Trì Thác Dã giơ cổ tay lên. Pằng!
Một tiếng súng nổ vang!
Tiếp đó, phố thập cẩm lại lâm vào tình cảnh hỗn loạn!
“A —— “
“Lão Đại…”
“Lão Đại trúng đạn rồi!”
“Bảo vệ lão Đại!”
“Mau nằm xuống!”
Không thể phân rõ là tiếng kêu của ai, một tiếng súng này, làm chấn động phố thập cẩm thậm chí kéo dài tới đầu đường Phong Lâm Nam, mọi người hốt hoảng ôm đầu chạy trốn!
Bỗng nhiên, tiếng còi của xe cảnh sát lại vang lên, còn chưa kịp lái xe rời đi Lôi Hách đột ngột quay trở lại! Tiếng súng bất thình lình, khiến cho anh nhanh chóng rút khẩu súng từ bên hông ra! Đầu đường náo loạn cả lên, anh hét lớn: “Chết tiệt! Tất cả nằm xuống hết cho tôi!”
Người của Thanh Hổ muốn thừa dịp náo loạn chạy trốn, theo cảnh sát mở cửa xe ra!
Pằng!
Lại thêm một tiếng súng vang lên! Lần này, do Lôi Hách hướng lên trời bắn, “Ai dám lộn xộn thử xem!”
Tiếng gầm giận dữ của anh thành công ngăn cản bọn người Thanh Hổ bang đang muốn rục rịch! Lôi Hách hướng về phía các nhân viên cảnh sát nói, “Canh giữ đám người đó! Tôi đi xem đã xảy ra chuyện gì!”
Dứt lời, Lôi Hách chạy đến hướng phát ra tiếng súng.
“Lão Đại! Trời ơi, mau gọi xe cứu thương!” Lâm Ngạn rống lên!
Nghe vậy, Úy Trì Thác Dã mới cảm thấy nơi nào đó trên thân thể mình có một cơn đau đớn nhanh chóng lan ra! Đáng chết! Anh thấy trên ngực trái mình chảy máu, nhỏ xuống đồng hồ của anh, kim đồng hồ vừa chỉ đúng 0giờ!
Hai chân bắt đầu vô lực, anh có chút chống đỡ không được, ngã nhào xuống trước, Lâm Ngạn lập tức đỡ lấy cả người anh!
Úy Trì Thác Dã không rõ có trúng tim hay không, nhưng có thể khẳng định, đối phương muốn mạng của mình, cho nên mới nhắm ngay vị trí này mà bắn!
Anh đột nhiên nhớ tới lần trước bị bắn ở đảo Phuket! Ánh mắt ngay lập tức âm lãnh! Quả nhiên, anh đoán không sai, bọn chúng sẽ không từ bỏ ý đồ!
“Lão Đại!” Nghiêm Ngự Phong thê lương gọi, phút chốc hai mắt đỏ hoe, “Lão Đại…”
Vết máu đỏ thẫm lập tức nhuộm đỏ âu phục tuyết trắng của Úy Trì Thác Dã! Trên vầng trán tuấn mỹ của anh toát ra mồ hôi lạnh. Shit! Phát súng này đủ uy lực!
“Xảy ra chuyện gì? !” Lôi Hách đi tới, nhìn thấy trên người Úy Trì Thác Dã là một mảng lớn máu đỏ, “Chết tiệt, ông anh Úy Trì, xem ra kẻ thù lần này của anh thu hoạch được rất lớn”
“Không… Chết… được!” Úy Trì Thác Dã gian nan phun ra mấy chữ, Lôi Hách lúc này còn có tâm tư đi cười nhạo anh.
Khóe miệng Lôi Hách run run, người đàn ông này được làm bằng sắt sao? Bị trúng đạn ở tim rồi còn có thể chống đỡ lâu như vậy! Trong mắt của anh ánh lên một tia tán thưởng: “Gọi xe cứu thương chưa?”
“Đã gọi!” Không biết là ai trả lời.
“Nhanh chóng đưa lão Đại các anh đi đi, truyền thông sắp tới rồi!” Lôi Hách điềm tĩnh nói. Trên thực tế nhắc nhở của anh ta cũng không sai, tin rằng trên trang nhất tờ báo buổi sáng ngày mai, chính là thông tin chấn động “Lão đại của Xích Long bang bị ám sát chết!” Chậc, nếu mạng của Úy Trì Thác Dã đủ lớn như lời anh ta nói thì là chyện khác!
“Ngạn… Lái xe… giúp tôi!” Úy Trì Thác Dã cắn răng nói, sự bình tĩnh làm cho người ta phải líu lưỡi!
“Không cần, dùng xe của tôi, nhanh lên!” Không đợi Lâm Ngạn trả lời, Lôi Hách bỏ lại một câu, “Nâng lão đại các anh lên xe của tôi!”
Đáng chết! Lôi Lách cố ý muốn chơi anh có phải không! Lão Đại hắc đạo lại ngồi xe cảnh sát đi cấp cứu! Bảo mặt mũi của anh còn để chỗ nào đây?!
Không để cho Úy Trì Thác Dã có cơ hội cự tuyệt, các huynh đệ lòng nóng như lửa đốt ba chân bốn cẳng nâng Úy Trì Thác Dã lên xe cảnh sát của Lôi Hách.
Ú..ù..ú..ù.
Sau khi lên xe, ý thức Úy Trì Thác Dã bắt đầu mơ hồ!
Xe cảnh sát chạy nhanh ra đường Phong Lâm, bỗng nhiên, một bóng hình xinh đẹp thoáng xoẹt qua mắt anh!
Úy Trì Hi!
Qua cửa kính thủy tinh, cô gái nhỏ kia đang nhàn nhã ngồi ăn lẩu!
Khoan đã! Người đàn ông ngồi đối diện cô! Nhưng tốc độ xe quá nhanh, anh chưa kịp nhìn cho rõ xe đã phóng vụt qua!
Đáng chết! Anh trúng đạn sắp mất mạng, cô nhóc kia còn có tâm tình dụ dỗ đàn ông cùng ăn lẩu!
Một luồng khí nóng xông lên, anh đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi!
“Lão Đại!” Lâm Ngạn lo lắng hét lên, “Cảnh sát Lôi, làm ơn lái xe nhanh lên!”
Tiếng còi xe cảnh sát cắt qua bầu trời đêm, những chiếc khác nghe được tiếng còi báo hiệu đều nhanh chóng nhường đường, chiếc xe tăng tốc như xé gió lao đi!
Nếu sáng mai trang đầu là tin tức anh đã bị bắn chết! Anh chết cũng không cam tâm!
Bởi vì, chỉ có cô nhóc kia mới có thể khiến cho anh tức chết!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui