Tiếng súng kinh hoàng vang lên, làm cho bốn bề đang hỗn loạn ngay lập tức im phăng phắt! Lặng ngắt như tờ!
Hoàn toàn yên tĩnh, yên tĩnh giống như một nấm mồ!
Đột nhiên, “Tất cả đều nằm sấp xuống cho tôi!” Một giọng nói trong trẻo thông qua loa phóng thanh, vang vọng khắp hội trường!
Sau đó, tạch! Một tiếng.
Căn phòng đột ngột sáng lên, đèn đuốc sáng trưng!
Mọi người dáng vẻ kỳ quái, nằm sấp, ngồi xổm, ôm đầu, ôm chầm lấy nhau, tóc tai bù xù, trang phục không chỉnh tề, tư trang tơi tả, tiểu ra quần.
.
.
.
.
.
Đúng là thảm trạng, những người mặt mày nhếch nhác kia vẫn còn cái vẻ khệnh khạng của giới thượng lưu nữa sao?
“A —— rắn!” Trong đám đông có người thét lên chói tai, sau đó lập tức bị khiếp sợ mà hôn mê bất tỉnh.
Chỉ thấy một bầy rắn lớn nhỏ từ trong đám đông bò ra, đến ngay cả đám huynh đệ Xích Long Bang cũng nghẹn họng nhìn trân trối.
Chúa ơi, loại rắn thế này cũng không phải là thứ mà nhóm hắc bang có thể trị được!
Oạp oạp oạp.
.
.
.
.
.
Vài con ếch nhảy bật lên, khiến nhóm quý bà sợ tới mức rú lên thê thảm, khiến cho mấy tảng phấn trên mặt đều rớt cả xuống.
Một đám gián chạy tảng ra tứ tung, “A ——” ! Quả thực sắp điên mất rồi!
Trong tình trạng thê thảm như vậy, tính mạng còn phải chịu lời đe dọa sau khi tiếng súng kia vang lên: tất cả đều nằm sấp xuống cho tôi!
Ồ, nhưng mà giọng nói này.
.
.
.
.
.
Có chút trẻ con!
Run rẩy ngẩng đầu, mọi người tìm kiếm nơi âm thanh phát ra.
Hả?!
Mắt bọn họ không bị loạn thị chứ!
Đó.
.
.
.
.
.
Đó.
.
.
.
.
.
Cầm loa, mặc áo khoác đen, vác trên vai một khẩu súng hai nòng, trên mặt đeo kính râm, vẻ mặt nghênh ngang, vênh váo, kẻ ra lệnh cho mọi người nằm sấp xuống, lại là.
.
.
.
.
.
Một cậu nhóc hỉ mủi chưa sạch?!
Oh bán cao !
Oh bán phấn !
Oh bán mì !
Lần này, ngay cả oh bán kem đánh răng cũng phải cười đến rụng răng mất thôi!
Đem toàn bộ hiện trường biến thành một đống hỗn độn, làm cho nhóm người thượng lưu bị mất hết hình tượng, lại chỉ là một cậu nhóc đeo kính!
Ngay tại thời điểm các bóng đèn trong phòng được bật sáng, ánh mắt lạnh buốt của Úy Trì Thác Dã liền trợn trừng nhắm thẳng vào kẻ nổ súng! Đúng vậy, sau khi nghe thấy giọng nói kia, anh liền chắc chắn chính là cậu nhóc này rồi!
Được lắm, lần trước chuyện bắn súng gây tê, anh còn chưa tính toán xong đâu, lần này đã tự động dâng mình đến cửa rồi! Bất quá, hôm nay lại tính thêm một món nợ nữa.
Hơn nữa lần này, nhóc thối còn có can đảm dám phá hỏng tiệc đính hôn của anh!
Đột nhiên, trong đầu anh hiện lên hình ảnh bóng đen vừa rồi bên ngoài cửa sổ! Đáng chết, đều tại anh quá sơ ý, đã không đề phòng nơi đó!
Nhưng, Tuyết Nhi đâu?
Đột ngột xoay người lại, Úy Trì Thác Dã tìm kiếm bóng dáng Giang Tuyết Nhi, thì thấy ngay ——”Tuyết Nhi!”
Anh không để ý tới cậu nhóc đeo kính kia, chỉ muốn đi về phía Tuyết Nhi.
Lúc này mới phát hiện, hơi thở Giang Tuyết Nhi vô cùng yếu ớt tựa vào trong lòng Lâm Ngạn.
Chuyện vừa rồi dọa cô quá khiếp sợ rồi.
“Lão Đại!” Lâm Ngạn hoảng hốt hét lên, trên trán lấm tấm mồ hôi, vẻ mặt lo lắng nhìn cô gái trong lòng, “Cô Tuyết Nhi!”
Pằng!
Lại một tiếng súng nữa vang lên! Hướng chỉ thiên, giống như muốn nói cậu chủ của nó đang rất không hài lòng.
“Đã bảo tất cả đều nằm sấp xuống cho tôi!” Tiếng loa lại vang lên, lần này, không dằn được ngữ điệu uy hiếp!
Úy Trì Thác Dã cau mày, nhìn về phía hội trường vô cùng hỗn loạn.
Anh không tin chỉ dựa vào một mình tên nhóc con chưa ráo máu đầu có thể làm được!
Khách sạn Nguyệt Cẩm hôm nay đã được anh bao trọn, canh gác cẩn mật, xít sao không một khe hở.
Anh nghiêng người liếc mắt nhìn con rắn còn đang bò trên mặt đất, bình tĩnh quay qua đám đông hét lên, “Mọi người đừng sợ, đám rắn này không có độc.
Không sao rồi, tất cả mọi người đứng lên đi.”
Mọi người vẫn đang ngồi chồm hổm trên đất lúc này mới thoáng thấy được thả lỏng, cuối cùng thì đang xảy ra chuyện gì vậy? Không ngờ chỉ một đứa bé đã có thế phá tan tành một buổi tiệc đính hôn.
Chẳng lẽ.
.
.
.
.
.
Chẳng lẽ đây cũng là một trong những tiết mục đặc biệt của buổi lễ đính hôn?
Đừng nha! Đáng sợ quá!
Pằng!
Phát súng thứ ba lại vang lên lần nữa!
“Tôi đã nói không được nhúc nhích, không nghe rõ sao!” Đôi mắt đeo kính của cậu nhóc như thể phóng ra lửa.
“Nhóc thúi, đừng đùa với ta!” Úy Trì Thác Dã cũng hét lớn.
Đây đường đường là tiệc đính hôn của anh, ông trùm xã hội đen, thế mà lại bị một tên nhóc hỉ mủi chưa sạch khiến cho tan nát tung tóe hết cả lên, đắc tội với không ít khách quý, khoản thiệt hại này, anh biết tìm ai tính sổ đây?! “Lăng Vũ Hi đâu, kêu Lăng Vũ Hi ra đây!”
“Tôi không phải là nhóc thối, tôi tên Tiger!” Giống như cậu nhóc bị lửa giận đột phát của anh làm cho hoảng sợ, Tiger phụng phịu phản bác.
Trước ngày hôm nay, có lẽ cậu sẽ không thèm để tâm đến những lời gã đàn ông xấu xa này nói.
Nhưng kể từ hôm nay, cậu sẽ rất để ý đến mỗi một câu nói của gã đàn ông xấu xa này.
Do vậy, cậu sẽ không cho phép gã đàn ông xấu xa này hung dữ với cậu!
“Tiger đúng không.
Cậu thực sự cho rằng mình chính là một chú hổ con sao.
Đầu Thái Tuế mà cũng dám leo lên hử?!” Úy Trì Thác Dã ra sức nắm chặt hai nắm tay, buộc bản thân không cần đôi co với một tên nhóc chưa sạch máu đầu.
“Đất bùn gì chứ, tôi muốn tất cả bọn họ biến đi!” Tiger giơ súng nhắm ngay Úy Trì Thác Dã.
Khẩu súng lần này cũng không phải là súng gây mê! Cậu không hiểu ẩn ý trong câu nói của gã đàn ông xấu xa này.
Chỉ biết là, cậu không muốn gã đàn ông xấu xa này kết hôn cùng người phụ nữ khác! Ngoài.
.
.
.
.
.
Lăng Vũ Hi! Trên TV thường nói, chỉ có ba mẹ mới kết hôn với nhau!
“Cậu nghĩ mình đang làm gì? Nhóc thúi!” Úy Trì Thác Dã hoàn toàn không để cậu vào mắt, “Anh em Xích Long Bang, dọn dẹp sạch sẽ nơi này cho tôi!” Không thể không tuân theo các lệnh được đưa ra, các anh em đành phải bất chấp tất cả ngoan ngoãn vâng lệnh, trong lòng lại nghĩ, cậu nhóc đeo mắt kính này rất gan dạ.
Đây là lần đầu tiên nhìn thấy có người cả gan chống lại lão Đại, hơn nữa lại còn là một cậu bé con miệng còn hôi sữa!
“Này, các người đừng nhúc nhích nha, nếu không tôi sẽ nổ súng đó!” Tiger có chút nóng nảy.
Cậu cũng không muốn thật sự làm bất kỳ ai bị thương.
Cậu chỉ muốn ngăn gã đàn ông xấu xa này mà thôi!
Cậu và chú Phong đu theo dây thép từ trên nóc một tòa cao ốc khác truyền qua bên này, vượt qua muôn vàn khó khăn, mới vào được nơi đây! Chú Phong phụ trách cắt nguồn điện của tòa nhà, còn cậu thì phụ trách thả rắn, gián, và đám ếch xanh.
Những con vật này đều do cậu và chú Phong cực khổ khó nhọc suốt cả đêm trong rừng sau Tề gia mới bắt được!