“Đừng để ý tới tên nhóc này.
Tôi không tin cậu ta có nhiều đạn đến mức có thể giết hết tất cả mọi người!” Úy Trì Thác Dã độc ác nói.
Có lẽ anh thấy giận cô nàng nào đó đến lúc này rồi vẫn còn muốn làm rùa đen rút đầu hơn! Cô sai tên nhóc thúi này tới đây gây náo loạn, thật ra là có ý gì chứ?
Đám anh em Xích Long Bang nhanh chóng dọn dẹp, trong lòng lại thầm sợ hãi, bảo vệ nghiêm ngặt như vậy, có thể nói là phòng thủ ở cấp quốc gia.
Vậy mà lại bị một tên nhóc con chưa sạch máu đầu đột phá thành công.
Việc này nếu truyền ra ngoài, thanh danh một đời của Xích Long Bang chỉ sợ sẽ bị hủy chỉ trong chốc lát.
.
.
.
.
.
Ngày mai lão Đại lại trở thành tiêu đề giật tít trên các trang báo.
Chẳng qua lần này, phỏng chừng bản thân anh ta lại sắp thành trò cười cho dư luận! Ai cũng vì lão Đại mà toát mồ hôi lạnh!
Pằng!
Tiếng súng thứ tư vang lên!
“Á!” Sau đó là tiếng gào thét như tiếng heo bị chọc tiết vang vọng khắp hội trường, cương quyết dọa cho đám người này ở yên tại chỗ.
Tất cả đều tìm xem tiếng kêu như heo bị chọc tiết kia là đang ở chỗ nào.
Ồ, chỉ thấy một người đàn ông béo như heo, bộ quần áo đắt tiền đang mặc đã bị xộc xệch tơi tả, nhăn nhúm, chẳng thèm quan tâm đến hình tượng chỉ biết ôm chân hét ầm lên! “Má ơi! Chân tôi! Cứu tôi với!”
Hả?! Người bị trúng đạn là quan chức chính phủ Kim Long Nghĩa!
Shit! Úy Trì Thác Dã rủa thầm một tiếng, “Còn thất thần ra đó, lập tức đưa nghị viên Kim đi bệnh viện!”
“Dạ!” Mấy người đàn ông nhanh chóng khiên Kim Long Nghĩa đang bị thương lên, trong lòng bắt đầu thấy lo lắng.
Tên nhóc chưa sạch máu đầu này quả thật là dám làm! Nếu có làm bị thương người của Xích Long Bang cũng không sợ, nhưng vấn đề là tên nhóc này lại chọn trúng quan chức chính phủ.
Má ơi, chiêu này quá thông minh!
Tiger kiêu ngạo thổi khói nóng trên nòng súng, đám huynh đệ chỉa súng xung quanh cậu trước đó, cũng không dám vọng động, vẫn đang chờ cơ hội ra tay.
Nhưng may mắn cậu là một tay súng thiện xạ, lại biết núp sau lưng đám huynh đệ Xích Long Bang chính là những gã quan chức tai to mặt lớn béo như heo.
Trên TV không phải đều diễn như vậy sao, càng sợ chết, càng nấp kỹ, thân phận sẽ càng cao!
“Hừ!” Tiger kiêu ngạo nhìn Úy Trì Thác Dã hừ một tiếng.
Cậu đã bắn bốn phát.
Nhưng khẩu súng này là do cậu đặc chế, có thể chứa 12 viên đạn, vậy là còn 8 viên nữa, muốn ngăn cản buổi lễ đính hôn này, xem ra vẫn còn dư!
“Nhóc thúi!” Úy Trì Thác Dã lạnh lùng giận dữ nói, “Cuối cùng thì cậu muốn như thế nào!” Nếu không phải nghĩ cậu nhóc này còn quá bé, sợ làm nó bị thương, thì anh đã sớm sai tất cả đồng loạt tiến lên thu phục nhóc thối này rồi! Anh cũng không hiểu bản thân vì sao không thể ra tay ngoan độc được, còn mặc cho tên nhóc thối ở đây phá phách, đến mức ngay cả làm bị thương quan chức chính phủ cũng dám! Điều này khiến anh làm sao ăn nói trước công chúng đây?
“Không muốn gì cả, chỉ không cho phép ông và người phụ nữ kia đính hôn!” Tiger cũng quát trở lại.
Cái quái gì chứ, sao lại hung dữ với cậu như vậy.
Chẳng qua là cậu không muốn thấy cô nàng Lăng Vũ Hi kia đau lòng mà thôi!
Cái quái gì vậy? Không cho lão Đại và cô Tuyết Nhi đính hôn?
Mọi người trợn mắt kinh ngạc, đổ mồ hôi lạnh.
Bọn họ không nghe lầm chứ.
Tên nhóc đeo kính này khiến cho lễ đính hôn rối tinh rối mù, gà bay chó sủa, lại chỉ vì để cướp hôn?
Oh bán cao! Chỉ mới mấy tuổi đầu, đã muốn giành phụ nữ với lão Đại, không còn gì để nói.
.
.
.
.
.
Đồng dạng, câu trả lời này lại khiến cho trái tim Úy Trì Thác Dã đập lên dồn dập.
Có lẽ người khác sẽ hiểu lầm Tiger tới để cướp Tuyết Nhi, nhưng anh biết, cậu nhóc này có liên quan đến Lăng Vũ Hi.
Không cho phép anh đính hôn với Tuyết Nhi? A, đây chính là mong muốn của cô nàng kia sao?
Trong lòng Úy Trì Thác Dã không hiểu sao dâng lên cảm giác sung sướng, khóe miệng khẽ cong lên.
Tiger nhìn không ra tâm tư của anh.
Cậu chỉ đơn thuần nghĩ muốn phá hỏng hôn lễ của anh, ngoài ra cũng không hề muốn làm cho bất cứ người nào bị thương.
Từ đầu đến cuối Giang Tuyết Nhi luôn đứng tránh ở phía sau.
Trong lòng thấy rối bời khi cô nghe Thác Dã hét lên câu kia: Lăng Vũ Hi đâu, gọi Lăng Vũ Hi ra đây!
Thì ra là Lăng Vũ Hi! Giang Tuyết Nhi gần như sắp không thở nổi.
Cô nhớ rõ cái tên Lăng Vũ Hi này! Chính vào đêm đó ở dạ vũ Hoàn Mỹ, cô gái mặc kimônô trong phòng Tổng Thống cùng Thác Dã!
Trời ơi! Cậu bé này là ai? Có quan hệ gì với cô gái kia? Cô không nghe lầm chứ? Cậu bé kia thực sự nói không muốn Thác Dã đính hôn với cô!
Nghĩ đến đây, gần như làm cho Giang Tuyết Nhi muốn nổi điên, nắm tay xiết chặt thành đấm.
Trực giác nói với cô rằng.
Cô gái tên Lăng Vũ Hi này, nhất định có quan hệ thâm sâu với Thác Dã, nếu không sẽ chẳng đến phá hỏng lễ đính hôn của cô.
.
.
.
.
.
Chúa ơi, cô đeo đuổi giấc mộng này hết nửa đời người rồi, chẳng lẽ thật sự để nó tan biến thế này sao?
Nước mắt liền cứ vậy ào ào tuôn rơi, trước ngực ướt đẫm!
“Tuyết Nhi.
.
.
.
.
.” Lâm Ngạn khẽ gọi, đỡ thân mình mềm nhũn của Giang Tuyết Nhi.
Lão Đại bị làm sao thế này.
Chỉ là một đứa bé thôi mà, đã lưỡng lự không dứt khoát, vì sao còn mặc cho nó làm càn? Anh ấy không thấy Tuyết Nhi đang rất đau lòng sao?
“Lão Đại, nhẫn của anh đâu! Đến lúc trao nhẫn rồi!” Lâm Ngạn không thèm để ý tới tình huống trước mắt.
Anh chỉ biết…ngay lúc này, việc đính hôn của lão Đại và Tuyết Nhi mới là quan trọng nhất! Mặc kệ bên cạnh lão Đại có bao nhiêu cô gái, thì vợ cũng chỉ có một!
Trước đây, bởi vì cô chủ nhỏ Úy Trì Hi mất tích, đã khiến cho lão Đại bị nhấn chìm trong trầm mặc.
Cô Tuyết Nhi vẫn luôn âm thầm chờ đợi.
Lão Đại không nhìn thấy, nhưng Lâm Ngạn anh đây lại nhìn thấy rất rõ ràng! Cho nên, bất chấp chuyện sẽ bị lão Đại đánh cho thừa sống thiếu chết, dù cho mặt mũi bị bầm dập, máu me be bét, anh cũng sẽ vì hạnh phúc của cô Tuyết Nhi mà gắn sức!
Kể cả cô gái được mang về từ Florence kia, cũng không thể nào thay thế được địa vị của cô Tuyết Nhi!
Thím Lâm đang vô cùng lo lắng nhìn về phía này, trăm ngàn lần đừng xảy ra chuyện gì a! Nhưng khi bà nhìn thấy cậu nhóc cầm súng kia, thì tim khẽ giật thót lên, rồi nhìn chằm chằm vào mặt cậu bé.
Đôi mắt kính che khuất gần hết không nhận rõ mặt, nhưng bà lại cảm thấy khuôn mặt kia vô cùng quen thuộc!
Nhắc nhở của Lâm Ngạn, khiến cho tâm trạng thoáng dao động của Úy Trì Thác Dã, trong nháy mắt bình tĩnh lại.
Đáng chết, anh thậm chí còn có chút hưng phấn.
Trong tiềm thức thực sự mong ngóng sự xuất hiện của cô nàng Lăng Vũ Hi kia!
Anh tự rủa thầm, tay phải lấy trong túi ra một chiếc hộp gấm nhỏ, quay đầu nhìn Tuyết Nhi nước mắt đầm đìa, không khỏi nhíu mày.
Chết tiệt, nhìn xem anh đang làm gì thế này?!
Chỉ sợ Tuyết Nhi lại vì anh mà đau lòng.
Úy Trì Thác Dã, mấy phút trước mày đã hứa thế nào? Vậy mà đã quên?! Đáng chết!