Ngày thứ hai
Sau khi các rèm cửa được kéo ra, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua cửa thủy tinh, khúc xạ vào phòng, bức tường trắng không nhiễm một hạt bụi hiện ra có chút hương vị phòng bệnh.
Tiger mở đôi mắt đen láy ra.
Trên gương mặt tái nhợt cuối cùng đã có chút huyết sắc.
“Vũ Hi, mắt cô làm sao thế?” Câu đầu tiên khi Tiger vừa mở mắt ra, ánh mắt tò mò nhìn chằm chằm Lăng Vũ Hi đang kéo màn, ngay khi cô vừa quay người lại.
Ông trời con này nhạy bén phát hiện mắt cô bị sưng lên giống như hai quả óc chó.
Lăng Vũ Hi nhếch khóe miệng, nở nụ cười hơi cứng ngắc nói: “Có thể do tối hôm qua trước khi đi ngủ đã uống nước quá nhiều.” Cô không dám nói ngày hôm qua đã xảy ra chuyện gì, dù sao Tiger vẫn còn là một đứa trẻ không thể hiểu được chuyện của người lớn.
“Ah, con còn tưởng cô vừa mới khóc nữa chứ.
Trước đây mỗi lần cô khóc xong thì hai mắt đều bị sưng tấy lên.” Tiger phụng phịu.
Cậu phải nằm yên trên giường bệnh, rất nhiều ngày rồi mà không được xuống giường, thật sự rất khó chịu.
Chỉ vì bác sĩ nói tạm thời cậu vẫn chưa thể lộn xộn, thật sự quá nhàm chán đi.
Nhìn biểu hiện buồn bực không vui của Tiger, Lăng Vũ Hi cảm thấy thật bất đắc dĩ.
Tâm trạng cô lúc này, phải chăng lại thêm phần trống rỗng?
Nghe nói, hôm nay anh sẽ đính hôn.
Lần này là thật sự, sẽ không còn ai có thể quấy rầy đến hôn sự của anh.
Chỉ khổ cho Tiger, cuối cùng tất cả đều là vô ích.
Đến bây giờ lòng cô, đã đau dến mức mất cảm giác.
Cô chỉ biết, sau khi cuc cưng trong bụng được sinh ra, cô lại có thể dẫn theo Tiger, lần nữa lấy lại tự do của mình.
Đúng vậy, cô chỉ muốn tự do, bao gồm cả trái tim của cô!
“Đồ ngốc, đừng lo lắng cho cô, chính con mới cần phải ngoan ngoãn dưỡng thương, mau mau khỏe lại.
Chú Phong con vẫn luôn chờ chúng ta trở về đó.” Cô nở nụ cười miễn cưỡng, an ủi ông trời con đáng thương nằm trên giường, không dám để lộ bất kỳ biểu hiện không thích hợp nào khiến cậu nhận ra.
Đôi mắt Tiger bỗng nhiên ảm đạm, nhíu chặt cặp lông mày xinh xắn, nhếch cái miệng nhỏ nhắn lên lầu bầu: “Cô không thích ở lại đây sao?” Kỳ thật điều cậu thực sự muốn hỏi là, cô không thích ở bên cạnh papa sao?
Nhưng mà, sao qua rất nhiều ngày rồi, papa còn chưa đến thăm cậu?
Lăng Vũ Hi tỉ mỉ quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, sau một phút thất thần, lại cảm thấy ông trời con nay trông cực kỳ giống gã xấu xa đó, do cô bị hoa mắt sao? Hay tại tên kia chính là kẻ Âm Hồn Bất Tán? Mới có thể khiến cho cô lại sinh ra ảo giác như vậy!
“Tiger thích ở lại đây sao?” Cô hỏi khẽ.
Bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve cái trán bóng loáng của cậu nhóc .
“Nơi nào cô thích thì con cũng thích.” Cậu vô thức nói.
Đôi mắt hưng hực khát vọng tha thiết nhìn cô nói hai chữ < cũng thích >.
Chỉ là mọi việc dường như sẽ luôn diễn ra không như mong muốn.
Giống như mọi đứa trẻ ngây thơ khác đều rất yêu thích truyện cổ tích, nhưng khi quay về thực tế, lại luôn khiến chúng thất vọng.
Cậu không ngờ rằng câu trả lời của cô lại là lắc đầu, nói: “Nhưng mà cô không thích.”
Lập tức, Tiger trông như một quả bóng bị xì hơi, không còn chút sinh khí: “Tại sao?” Giọng cậu giống như muỗi đốt.
Thế này có phải đại biểu, mama không còn thích papa nữa không?
Thật muốn khóc ah.
Cậu không biết đó là thứ cảm giác gì.
Ngực như bị tắt nghẽn bức bí rất khó chịu, ngay sau đó, hốc mắt liền nổi lên một đám sương mù.
Mama không thích papa, nhận thức này đả kích nghiêm trọng lên trái tim yếu đuối của cậu.
Cô vẫn lắc đầu như trước, phải thuyết phục sao đây? Trái tim trĩu nặng.
Tâm trạng muốn chạy trốn, chưa lúc nào mãnh liệt đến vậy.
Cho dù trong bụng đang tồn tại một đứa trẻ, nhưng lại không hề có cảm giác hạnh phúc của người làm mẹ.
Do vậy, cô chắc hẳn không thích ở đây, vì nơi này có quá nhiều tổn thương.
Cô phải không thích mới đúng!
Tại sao ông trời con này lại khóc? “Tiger, con bị làm sao vậy?” Cô nhíu mày, lo lắng hỏi, “Có phải không thoải mái ở đâu không?”
Nước mắt Tiger không nhịn được tuôn ra ào ào.
Từng giọt sáng long lanh óng ánh, chảy từ hốc mắt cậu xuống, trông cực kỳ giống nước mắt tiểu thiên sứ, vô tình rơi xuống nhân gian.
Thế là, mọi người trên thế giới mới biết trời mưa, thật ra đó chính là nước mắt thiên sứ.
Cậu vừa khóc, liền khiến cho Lăng Vũ Hi lo lắng, “Xảy ra chuyện gì, đau ở đâu phải không? Cô gọi bác sĩ tới ngay lập tức…”
Dứt lời, cô muốn chạy nhanh ra cửa.
“Đừng ——” Giọng khóc thút thít phát ra một tiếng hét, ngăn Lăng Vũ Hi đang muốn đi gọi bác sĩ.
Cô quay đầu, không hiểu đứa nhỏ này muốn gì.
“Con… Không đau…” Tiger thở hổn hển.
Cơn đau tim lần này, kéo theo vết thương cậu cũng đau.
Cơn đau đến lần nữa làm nước mắt cậu lại tuôn ra.
“Tiger? Đừng dọa cô, đau làm sao thì nói, biết không?” Phảng phất đau đớn của cậu làm cho thần kinh cô cũng trở nên căng thẳng theo.
Do vậy cô cũng thấy ẩn ẩn đau.
Đứa bé này làm cho người ta quá đau lòng rồi, bị thương thành ra như vậy nhưng vẫn luôn cố tỏ ra kiên cường.
“Không đau!” Cậu khăng khăng hỏi, “Tại sao không thích ở đây?”
Đây cũng chính là sự cố chấp của cậu, tại sao không thích papa? Mặc dù đối với cậu, papa còn rất xa lạ, nhưng papa vẫn là papa, đây chính là cảm giác bản năng.
Khẽ thở dài một tiếng, Lăng Vũ Hi quay trở lại trước giường bệnh của cậu.
Ánh mắt kiên định của câu luôn dễ dàng khuất phục cô, “Lớn lên con sẽ hiểu.
Người lớn và trẻ con không giống nhau, người lớn luôn rất hoài cổ.”
Cô thực sự muốn nói với cậu.
Cô muốn quay lại khoảng thời gian trước đây, chỉ vì những ngày đó rất đơn thuần, và quan trọng nhất là, khi đó trong cuộc sống của cô, không có sự hiện diện của anh! Nhưng cô không cách nào diễn tả cảm xúc của mình cho một đứa trẻ non nớt như Tiger .
“Hoài cổ là có ý gì?” Tiger nhướng mày.
“Hoài cổ có nghĩa là ưa thích nơi ở cũ, ưa thích người cũ, ưa thích những chuyện trước đây.” Đây là lời giải thích của cô.
“Hiểu rồi, con cũng hoài cổ.” Cậu cái hiểu cái không.
Nhưng bên trong cái đầu quả dưa, cậu có lý giải của riêng mình.
“Ha ha, đồ nhóc con, con hiểu cái gì là hoài cổ sao?” Cô cười nhạt, đưa mắt nhìn Tiger, dường như quên hết mọi phiền não, chỉ cần nhớ rằng trong thế giới trẻ con, không có bi thương, không có đau khổ.
“Đúng thế mà, con hiểu, con cũng hoài cổ.” Đó là câu trả lời của cậu.
Cậu chọn hoài cổ, cho nên cậu chọn mama.