Cô bị lời nói trẻ con của cậu chọc cười, thân mật xoa nắn khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm phấn hồng của cậu, ấn nhẹ hai cái làm hai bên má cậu từ từ đỏ ửng, thoạt nhìn có chút khí sắc: “Đồ ngốc, nếu đã hoài cổ…, vậy thì phải mau mau khỏe lại.
Các anh chị em ở Kingloy đang chờ chúng ta trở về đấy.”
“Vâng…” Giọng Tiger đáp nhỏ một tiếng, nhưng ánh mắt lại lập tức nhìn ra phía sau Lăng Vũ Hi.
Trong mắt lóe lên thứ ánh sáng kỳ lạ, không dám lên tiếng.
“Sao vậy, Tiger?” Lăng Vũ Hi phát hiện sự khác thường của Tiger, theo ánh mắt cậu quay đầu lại ——
“Trở về? Vậy cũng phải sinh con cho tôi!” Phía sau, vang lên giọng nói thâm trầm, không chút cảm xúc, giống như chủ nhân của giọng nói này.
Là anh ta! Trái tim Lăng Vũ Hi đột nhiên thắt lại một cái, nhanh chóng quay đầu lại, không cho anh có cơ hội trông thấy nước mắt cô sắp thoát ra!
Chết tiệt, nước mắt sao lại chẳng chịu thua kém như vậy chứ.
Tâm trạng cô vốn đã hồi phục rồi, giờ chỉ vừa thoáng nhìn thấy gã kia, đã lập tức như vỡ đê.
Úy Trì Thác Dã đứng ngay ở cửa ra vào, lông mày xoắn chặt, vẻ mặt nghiêm trang, tỉnh bơ bước về phía đầu giường bệnh bên cạnh Lăng Vũ Hi.
Ánh mắt Tiger chăm chú dõi theo nhất cử nhất động của anh.
Mỗi một bước anh tới gần, trái tim của ông trời con liền nhảy lên bìch bịch.
Lần đầu tiên, cẩn thận ngẩng đầu ngắm cha như vậy, Tiger mới phát hiện, papa thật cao lớn.
Cậu nhớ, chim nhỏ của cậu còn không có bằng của papa đâu.
Trong tim dâng trào cảm giác ngưỡng mộ, so với lúc trước khi nhìn thấy thân thể trần truồng của papa, tâm trạng cách biệt một trời một vực!
Trong cái đầu quả dưa nhỏ, chưa từng nghĩ sẽ gặp mặt papa như vậy.
Cậu còn dùng súng gây tê bắn papa, chắc hẳn papa rất chán ghét cậu.
Nếu như khi đó cậu biết người đó chính là papa…, cậu sẽ không bắn phát súng đấy.
Bây giờ, cậu cũng sẽ không phải hối hận đến phát điên.
Papa không thích cậu, cũng là bình thường.
Úy Trì Thác Dã nhìn chằm chằm thằng bé đang nằm trên giường bệnh.
Anh thấy rõ vẻ mặt của ông trời con từ mừng rỡ đến ngơ ngác, rồi lại đến mong đợi, trẻ con đều vui giận thất thường khó hiểu như vậy sao? Bỗng dưng, trái tim đang căng thẳng của anh, bởi vì nhìn thấy khuôn mặt của Tiger, lập tức dịu lại.
Sau này con của anh, nhất định cũng sẽ như vậy sao.
“Nhóc thúi, cảm thấy thế nào?” Bất quá, anh vẫn không quên nhóc con này đã bắn một phát gây tê, khiến cho anh phải nằm bất động như một kẻ ngốc suốt sáu giờ.
Trong cuộc đời mình, đây chính là việc xấu hổ nhất được ghi lại, mà việc này lại do một đứa trẻ chưa sạch máu đầu gây ra!
Quả nhiên, papa rất chán ghét cậu, do vậy mới gọi cậu là nhóc thúi.
Trái tim nhỏ bé của Tiger thoáng nhói đau, nhưng cậu vẫn kiên cường vượt qua, nở ra một nụ cười hồn nhiên tươi như hoa: “Cảm giác cũng không tệ lắm!”
“Có một việc, nể mặt cậu là bệnh nhân, cho nên tôi báo trước với cậu một tiếng.
Mặc kệ Lăng Vũ Hi là gì của cậu, hôm nay, tôi vẫn sẽ dẫn cô ấy đi.” Lạnh lùng, anh mở miệng nói thẳng, dù sao cậu nhóc này luôn toàn tâm toàn ý đối với Lăng Vũ Hi.
Nếu không phải do lập trường bất đồng, anh thật sự có ý muốn thu nhận cậu nhóc này vào Xích Long Bang, tương lai chắc hẳn sẽ trở thành một thủ lĩnh tài năng.
Yên lặng, Tiger phảng phất dường như bị lời nói của anh làm cho khiếp sợ.
Trong mắt lấp lánh ánh sáng lạ thường, sau nửa ngày vẫn chưa thể mở miệng, trái tim nhỏ bé của cậu đã bị tin tức này lấp đầy, papa muốn dẫn mama đi?
Có lẽ người nào đó đã không thể kiềm chế được, lập tức cãi lại: “Nghĩ cũng đừng nghĩ, tôi sẽ không đi theo anh.
Tôi muốn ở cùng Tiger!”
Sự tức giận trong nháy mắt bốc lên, cô không thể kiểm soát được cơn tức giận đang bùng lên trong ngực.
Dựa vào cái gì mà không hỏi qua cô đã tự tiện làm chủ chứ? Dựa vào cái gì mà phải luôn nghe theo sự sắp xếp của anh ta? Dựa vào cái gì mà muốn cô đi cùng anh ta? Dựa vào cái gì muốn cô phục tùng vợ tương lai của anh ta?
Anh ta nghĩ mình là ai, tưởng mình là hoàng đế sao? Ai cũng phải nghe theo sắp xếp của anh ta, cô có tính toán của cô nha?
“Tiger đã có bác sĩ chăm sóc, còn em, phải đi cùng tôi!” Mệnh lệnh của anh chưa từng có người nào dám hỏi lại, ngoại trừ trước kia là con bé, bây giờ thì cũng chỉ còn thừa lại mỗi người phụ nữ không biết tốt xấu trước mặt này! Nhưng cả hai đều làm cho anh tức giận, đặc biệt là cô sau khi mang thai con của anh!
“Tôi không muốn!” Đôi mắt cô như phóng ra lửa hung hăng trừng mắt với cái gã đàn ông cao lớn này.
Hôm nay anh cũng giống như ngày tổ chức lễ đính hôn lần trước.
Đều mặc một bộ âu phục màu trắng không dính chút bụi bặm nào, làm anh càng tăng thêm vẻ điển trai.
Nhưng anh càng ăn mặc như thế, càng làm mắt cô đau đớn.
Quả nhiên, vật càng đẹp càng khiến người tổn thương!
Quay đầu, nhìn đôi mắt diều hâu của Úy Trì Thác Dã giống như báo săn mồi, phóng ra lửa bắn thẳng vào cô, trên trán anh lúc này vì tức giận mà lờ mờ nổi gân xanh.
Nếu như không phải vì cô đang có thai, anh thực sự sợ bản thân không khống chế nổi tức giận, liền nhấc cô lên đánh một phát vào mông!
“Rất tốt, vậy tôi sẽ đem thằng bé đi!” Ánh mắt uy hiếp, đầu ngón tay thon dài của anh chỉ vào Tiger đang nằm trên giường.
Ngụ ý là, nếu như cô không đi cùng anh, thì anh sẽ đem cậu nhóc Tiger này đi.
Cô phải biết rằng vết thương nghiêm trọng của con hổ nhỏ này không thể chịu đựng được nếu như bị di chuyển!
Hít sâu một hơi, trái tim Lăng Vũ Hi giống như bị bóp chặt đau đớn.
Quả nhiên anh ta dám dùng Tiger để uy hiếp cô! “Hèn hạ!” Cô chửi rủa, nhưng khí thế đã giảm xuống so với vừa rồi!
Nhíu mày, dường như hài lòng vì cô đã chịu thỏa hiệp, lúc này Úy Trì Thác Dã mới chịu thu tay lại, quay người nhìn sang vẻ mặt tái nhợt của cậu nhóc Tiger: “Cậu sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt, đúng không?” Giọng nói đã trở nên dịu dàng hơn.
Đối với con hổ nhỏ đang bị thương này, anh luôn thấy thương xót.
Sở dĩ dùng cậu nhóc để uy hiếp cô nàng kia, nhưng tất cả chỉ là uy hiếp mà thôi.
Anh biết, làm tổn thương một đứa trẻ trong tay không một tấc sắt, đây không phải là việc mà anh có thể làm được.
Trớ trêu thay, tại bữa tiệc đính hôn lần trước, anh cũng không hề có ý định muốn làm cho thằng bé này bị thương nghiêm trọng như vậy.
Nhưng dù sao trước mặt mọi người, anh nhất định phải cho các vị quan khách có mặt một câu trả lời!
“Vâng.” Tiger nhỏ giọng đáp lại, tâm trạng phức tạp, vui vì papa muốn dẫn mama đi.
Việc này có phải đại biểu papa và mama sẽ ở cùng với nhau hay không? Nhưng không vui vì papa nói muốn cậu phải tự chăm sóc bản thân.
Việc này đại biểu papa chỉ cần mama, không cần cậu, phải không? Nhưng..
cậu nhớ lại câu papa vừa mới nói, “Tại sao lại là muốn cô ấy sinh con cho ông?”