Màn đêm dần dần buông xuống, Xích Long bảo sau một ngày huyên náo ồn ào, cũng đến lúc tàn tiệc.
“Ah ha ha, Thác… Dã… bay… nào…” Giang Tuyết Nhi say rượu cười ngớ ngẩn, nếu không phải đang được thím Lâm và Úy Trì Thác Dã dìu, chỉ sợ cô đã sớm ngã lăn ra đất rồi.
“Thím Lâm, thìm dìu Tuyết Nhi trên lầu nghỉ ngơi đi.
Thiệt là, mới uống nửa ly rượu đã say thành như vậy rồi.” Anh lo lắng nhìn đôi má hay hay đỏ của Tuyết Nhi.
Đêm nay, anh cũng bị mời không ít rượu, nhưng vẫn không thể chuốc say anh.
Ngược lại Lâm Ngạn, từ sớm đã uống say đến bất tỉnh.
“Vâng, cậu chủ.” Thím Lâm gật đầu, đón lấy Tuyết Nhi, cuối cùng cũng thấy nhẹ nhõm.
Tiệc đính hôn xem như đã kết thúc viên mãn rồi.
Úy Trì Thác Dã giống như nghĩ đến điều gì, gọi giật ngược thím Lâm đang dìu Tuyết Nhi lên trên lầu lại: “Đúng rồi.” Anh dừng lại một chút, lông mày nhíu chặt, “Người phụ nữ trên lầu kia, phải làm phiền thím rồi.”
Thím Lâm quay đầu lại, lập tức hiểu được ý cậu chủ ám chỉ: “Cậu chủ… Thứ lỗi tôi lắm miệng hỏi một câu, người phụ nữ kia cuối cùng là có quan hệ thế nào với cậu?”
Bất cứ ai cũng có thể nhận ra, quan hệ giữa cậu chủ và người phụ nữ kia không hề qua loa, nhưng ra bên ngoài đem phụ nữ vào ở Xích Long bảo, đúng là lần đầu tiên trong lịch sử! Thím Lâm không thể không hiếu kỳ, cũng không khỏi nảy sinh chút ít cảm giác đau buồn.
Những năm gần đây, sống ở Xích Long bảo chỉ có hai người phụ nữ, lúc trước là cô chủ nhỏ, sau này là cô Tuyết Nhi.
Đôi mắt Úy Trì Thác Dã lóe lên: “Thím Lâm, nếu như tôi nói, người phụ nữ này quan hệ đến tương lai của Úy Trì gia, thím có thấy thoải mái hơn một chút hay không?” Anh hiểu ý thím Lâm.
Nhưng Lăng Vũ Hi thực sự đang mang cốt nhục của anh, không còn nơi nào tốt hơn khiến anh an tâm hơn nơi này.
Dù sao Xích Long bảo chính là căn cơ của anh, đem người quan trọng nhất về đây ở, anh mới có thể an tâm.
“Tương lai?” Thím Lâm hiểu rõ gật đầu.
Tuy không biết việc đó quan trọng đến mức nào, nhưng chắc chắn là việc rất trọng yếu.
Bà do vậy cũng không dám chậm trễ, “Nếu cậu chủ đã nói đến thế, vậy xin cậu cứ yên tâm, cứ giao hết cho thím Lâm.”
“Cám ơn thím, thím Lâm.”
“Cậu chủ đừng nói thế, đây đều là việc tôi nên làm.” Sống ở Úy Trì gia đã vài thập niên, cậu chủ là do bà nuôi lớn từ nhỏ, làm sao không rõ cậu chủ thật ra là một đứa trẻ ngoan.
Cô Tuyết Nhi có thể gả cho cậu ấy, chính là phúc khí của cô ấy.
“Đừng xem tôi như người ngoài vậy, thím Lâm.” Khóe miệng anh nhếch lên nụ cười nhạt, cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay một cái, “Thời gian cũng không còn sớm nữa, tôi phải đi rồi.”
“Đi? Cậu chủ, chẳng lẽ đêm nay không ngủ lại nơi này sao? Dù sao đêm nay…” Đã cùng cô Tuyết Nhi đính hôn.
Thím Lâm không dám nói ra, đã bao năm rồi, cậu chủ chưa từng ngủ lại Xích Long bảo? Bà cũng đã quên, chỉ nhớ nhiều năm qua ở Xích Long bảo luôn có người đang mong ngóng cậu ấy trở về.
Trước kia là cô chủ nhỏ, mà bây giờ là cô Tuyết Nhi càng mong nhiều hơn.
Úy Trì Thác Dã lắc đầu, khẽ mím môi: “Một giờ sau tôi có một chuyến bay đi Mỹ, làm một vài chuyện.
Mọi chuyện nơi này đều phải giao lại cho thím và Lâm Ngạn rồi.”
Nội bộ tập đoàn Xích Long tại Mỹ gặp phải vấn đề khó giải quyết, anh phải lập tức bay sang xử lý.
Vốn nên đi tối hôm qua, nhưng bất đắc dĩ hôm nay lại là lễ đính hôn của anh, nên lịch trình mới bị dời lại một ngày.
Lần này bay sang Mỹ làm việc, cũng do tình huống bất ngờ, vốn có ý định phái Lâm Ngạn đi xử lý, nhưng vì anh ta phải lo phụ trách sắp xếp tiệc đính hôn, hơn nữa Tuyết Nhi cũng rất ỷ lại vào Lâm Ngạn, cho nên anh mới thôi.
Sở dĩ hôm nay vội vã dẫn Lăng Vũ Hi về, cũng bởi vì như thế.
Nếu không, anh cũng không dám chắc bản thân có thời gian để xắp xếp chuyện này.
“Gấp như vậy sao? Khó trách… Cậu chủ, cậu yên tâm, tôi và A Ngạn sẽ giúp cậu trông chừng ở đây.” Thím Lâm chợt hiểu ra.
Bà cuối cùng đã hiểu, vì sao hôm nay cậu chủ phải vội vàng sắp xếp ổn thỏa thật tốt cho cả hai người phụ nữ, “Như vậy bao lâu thì cậu chủ trở về? Nếu cô Tuyết Nhi có hỏi, tôi còn biết đường trả lời.”
“Đại khái trên dưới một tuần, tôi tin sẽ sớm thôi.” Dứt lời, anh quay người đi ra ngoài, thoạt nhìn dáng vẻ trông rất vội vàng.
“Đi đường cẩn thận, cậu chủ.” Thím Lâm ở phía sau hét lên.
Do dự chừng nửa giây, Úy Trì Thác Dã cũng không quay đầu lại hướng về phía gara, trong đầu không hiểu chợt nhớ đến khuôn mặt thút thít đầm đìa nước mắt, nhưng ánh mắt lại quật cường không chịu nhận thua, khiến anh có chút rung động.
Có lẽ, vì cô mang thai giọt máu của anh, cho nên anh mới có cảm giác như vậy chăng.
Bấm nút điều khiển từ xa mở cửa gara, không chút nghĩ ngợi, anh mở cửa xe, ngồi vào sau tay lái, thắt dây an toàn ——
“Rùm…”
Sau đó, khởi động xe ——
“Híc…”
Động cơ tiếng xe vang lên, trả cần, xoay tay lái ——
Đợi đã nào…! Bỗng dưng, anh ngừng tay, cảm giác có chút không đúng! Nhưng lại không thể nói không đúng chỗ nào!
Quét mắt liếc nhìn trong xe, trống rỗng, thính lực anh cực tốt, bình tĩnh đợi một lúc.
“Híc…”
Chết tiệt! Đúng rồi, chính là âm thanh này!
Nhanh chóng, mở cửa xe, anh muốn tìm nguồn phát ra âm thanh kia.
Trong tim từ từ dâng lên cảm giác sợ hãi, chỉ mong là anh đã nghe lầm, ngoài cô nàng kia, còn ai có cái chất giọng “vịt đực” đó chứ?
Bỗng dưng, trong một góc tường ở ngay trước đầu xe của anh, nhìn thấy một khối cuộn tròn trong tấm vải xanh biếc, “Lăng Vũ Hi!” Anh kinh ngạc kêu lên, anh nhận ra quần áo của người phụ nữ này!
Hít vào một ngụm khí lạnh, anh không kịp nghĩ gì, nhanh chóng chen vào trong góc tường, kéo lấy bả vai Lăng Vũ Hi đang co rúc trong góc, không dám dùng lực, cô nàng này, thế mà lại trốn ở đây!
“Lăng Vũ Hi!” Cô còn dám ngủ! Cô không biết cô làm như vậy nguy hiểm thế nào sao? Kẹt giữa đầu xe và vách tường, cô cứ vậy mà ngủ thiếp đi rồi!
Tim đột nhiên nhói lên, may là anh đã không đưa xe lui ra ngoài, nếu không cô nàng này liền bị hất bẹp xuống đất rồi!
“Chết tiệt, Lăng Vũ Hi, em tỉnh lại cho tôi!” Cô muốn hại anh giết chết con mình ư! Bồng cô trên tay vậy mà anh vẫn vô thức run rẩy không ngừng.
Anh không hề phát hiện lúc này trong giọng mình có chút run rẩy sợ hãi!
Lập tức, trong đầu đột nhiên nhớ lại cách đây nhiều năm, trong một đêm đen tối thui như mực nào đó con bé cũng từng như vậy, trốn trong góc gara …