Nghĩ đến đây, trái tim Giang Tuyết Nhi bắt đầu đau đớn dữ dội…, sống đến bây giờ đã gần 27 năm, cô luôn chỉ có một mình Thác Dã, thậm chí ngay đến một người thân cũng không có.
Thế nên Thác Dã chính là toàn bộ sinh mệnh của cô! Cô chưa từng nghĩ sẽ trãi qua cuộc sống này mà không có Thác Dã, nếu điều đó xảy ra cô sẽ mất đi mọi cảm giác.
Cô không muốn, cô không thể mất anh!
“Ha ha, Vũ Hi, từ nhỏ Thác Dã đã rất thương tôi.
Chúng tôi nương tựa lẫn nhau mà sống.
Thậm chí sáng nay, nếu không phải có chuyện gấp không thể không đi, anh ấy cũng sẽ không bỏ tôi lại đây.” Giống như muốn tự thôi miên mình, Giang Tuyết Nhi nói đến mức hai gò má đỏ bừng.
Nếu quả thật đúng như vậy, nhất định cô sẽ hạnh phúc đến mức mỗi ngày đều ngủ không yên.
Trên mặt Lăng Vũ Hi không hề có nét biểu cảm nào, vẫn tiếp tục giữ im lặng.
Trải qua một đêm trái tim đau đơn như bị dao cắt, cô đã thề, không bao giờ … để rơi một giọt nước mắt nào vì cái gã xấu xa đó nữa!
Giang Tuyết Nhi thấy cô không lên tiếng, tiếp tục cười nói: “Aizz… Vũ Hi, do tim tôi không khỏe, Thác Dã cũng bởi vì thương tôi, nên mới để cô mang thai.
Đối với chuyện này tôi vẫn luôn cảm thấy rất áy náy, dù sao loại khổ sở này là cô đã phải chịu thay cho tôi.
Cho nên bất kể thế nào thì tôi vẫn muốn chăm sóc cô cùng với cục cưng chưa chào đời thật tốt.” Giang Tuyết Nhi tiếp tục dịu dàng nói, nhưng trong nội tâm lại vô cùng sợ hãi.
Cô muốn bảo vệ tình yêu của cô, nắm lấy hạnh phúc thuộc về cô.
Vì vậy cô không thể không nói như thế!
Lăng Vũ Hi nhếch nhẹ mép môi, như thể dù cho Giang Tuyết Nhi có nói nhiều hơn nữa chuyện cô ấy và gã xấu xa kia đã yêu thương thế nào, thì cô cũng sẽ không thèm để tâm đến.
Trái tim cô không còn thấy đau, phải chăng điều này nói lên rằng cô đã bắt đầu quên anh, hay bởi vì bi thương quá độ mà khiến cho tim chết lặng? “Cô Giang, cô không cần áy náy, cũng không cần gắng sức chăm sóc tôi.
Tôi sẽ cố hết sức để không gây rắc rối cho cô.”
“Nói cái gì vậy, Vũ Hi ngàn vạn lần xin đừng khách sáo với tôi.
Con của Thác Dã, cũng chính là con của tôi mà, ha ha.” Trên mặt của cô, không thể nhìn ra một chút dấu vết giả dối nào.
Có được điều này phải cám ơn công sức cô bỏ ra để tạo dựng hình tượng dịu dàng hiền thục suốt bao nhiều năm qua.
Huống hồ trái tim cô không tốt, từ trước đến nay đều phải dùng dáng vẻ yếu đuối khi đối mặt với mọi người, nên làm sao có thể nhận rõ mặt thật đây?
Không, Giang Tuyết Nhi cô không hề làm…việc ác độc.
Cô chỉ đang bảo vệ hạnh phúc của mình mà thôi.
Giống như một người lương thiện, thời điểm đồ mình yêu thích nhất bị uy hiếp, thì sẽ ngay lập tức trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Cô chỉ muốn bảo vệ tình yêu của mình!
Trái tim vẫn không nhịn được mà khẽ run rẩy.
Bụng cô có hơi co rút nhói đau.
Dường như cuc cưng trong bụng cô đã có những cử động khe khẽ.
Lăng Vũ Hi lặng lẽ nắm chặt nắm đấm.
Giang Tuyết Nhi nói, con của cô ấy!
Cho dù cục thịt trong bụng kia, không phải là điều cô chờ mong.
Nhưng giờ phút này, một người phụ nữ khác đang tỏ ra muốn chiếm con về riêng cho mình, cô vẫn không thể không thấy khó chịu.
Có lẽ là do bản năng người mẹ, làm sao có thể chấp nhận việc chính mình đem con dâng cho người khác?
A, thật buồn cười đúng không? Lăng Vũ Hi, đừng ngu ngốc nữa.
Mày vốn cũng chỉ là một cái máy đẻ mà thôi, còn mơ mộng hão huyền gì nữa chứ?
“Tôi mệt rồi.
Cô Giang, có thể phiền cô ra ngoài trước được không?” Giọng nói khàn khàn không chút khí lực đột ngột cất lên.
Cô quyết định rúc sâu vào chăn ấm ngủ thật say.
Nơi này giống như là Đào Nguyên cho cô tị nạn.
Ít nhất khi ngủ rồi thì không cần phải nghe, không cần phải nhìn cái gì nữa, như vậy cũng sẽ không còn cảm thấy đau lòng khổ sở đến tắc nghẹn!
“Được…” Giang Tuyết Nhi liếc mắt tinh tế quan sát Lăng Vũ Hi, nhìn dáng vẻ không còn chút sức sống của cô, không khỏi nhíu mày.
Lần trước cô nói cô không yêu Thác Dã.
Nhưng vì sao Thác Dã lại đối xử với cô đặc biệt như vậy?
Cô sẽ không bao giờ quên được cảnh tối hôm qua, đến mức ghi lòng tạc dạ.
Thác Dã đã hôn lên trán Lăng Vũ Hi! Cái cảm giác yêu chiều này, bình thường đối với cô Thác Dã không hề giống như vậy! Thác Dã sẽ không tỏ ra thân mật như vậy.
Tuy rằng rất yêu thương cô, cái gì cũng đều lo lắng cho cô, nhưng cô luôn cảm thấy có một khoảng cách.
Thậm chí… Thác Dã cũng chưa từng cho cô một nụ hôn chúc ngủ ngon!
Cô phải thừa nhận rằng, nụ hôn này, đã làm cho cô ghen đến mức nổi giận! Chưa bao giờ cô phải chịu qua loại cảm giác này, làm cho cô cảm thấy mình thật bất lực.
Cô đã là vị hôn thê của anh rồi, không phải sao? Vì sao người mà vị hôn phu của cô muốn chăm sóc không phải là cô mà là người khác?
Bỗng dưng, Giang Tuyết Nhi nhớ lại tiệc đính hôn lần trước.
Tình huống khi Thác Dã ôm đứa bé kia, không phải cũng đem cô ném ra sau đầu, biến cô thành trò cười cho thiên hạ đó sao?
“Đúng rồi, Vũ Hi, tôi muốn hỏi cô, đứa bé ở bệnh viện kia, là gì của cô?” Giang Tuyết Nhi nghĩ đến bữa tiệc đính hôn đầu tiên, đã bị cậu nhóc kia phá đám.
Cậu bé đó là ai? Là gì của Lăng Vũ Hi? Tại sao lại làm như vậy?
Chính xác thì, điều cô thật sự muốn biết chính là.
Tại sao Thác Dã lại lo lắng cho đứa bé kia đến vậy?
Lăng Vũ Hi nghĩ đến Tiger vẫn còn nằm trong bệnh viện.
Tim không khỏi bắt đầu thấy nhói đau…, Quanh đi quẩn lại một vòng lớn, sợ chỉ có mỗi Giang Tuyết Nhi đến bây giờ vẫn là người cười tươi nhất.
Cô giống như đang thì thầm tự nói với mình, “Thằng bé chính là bảo bối của tôi.”
Đúng như vậy, Tiger luôn là bảo bối của cô, người mà cô không muốn bị tổn thương nhất, cũng là bảo bối cô không muốn rời bỏ nhất.
Nhưng chính cô lại liên tiếp khiến cho Tiger bị thương, cô rất đau lòng, rất áy náy, rất tự trách…
“Bảo bối?” Giang Tuyết Nhi hít sâu một hơi! Chẳng lẽ… Lăng Vũ Hi đã từng sinh con? Câu trả lời này quá sức giật gân, khiến cho Giang Tuyết Nhi lập tức cảm thấy mình như đang bay bổng.
Thì ra Thác Dã thật sự chỉ cần một người đẻ mướn, nếu không anh cũng sẽ không chọn một người phụ nữ đã từng sinh con, không đúng sao? “Vậy… Vũ Hi, đứa bé kia là do cô sinh hay sao?” Cô cần xác nhận, nếu không trái tim cô sẽ không thấy yên ổn.
Lăng Vũ Hi mệt mỏi nhắm mắt lại không hề muốn trả lời câu hỏi của Giang Tuyết Nhi.
Cô có chút chán ghét mọi thứ có liên quan đến gã xấu xa kia, bao gồm cả vị hôn thê này của anh!
Cô không thèm quan tâm, cũng không cần biết lý do tại sao.
Dù sao, bọn họ cũng chỉ muốn đứa bé trong bụng cô mà thôi!
Giang Tuyết Nhi trông thấy cô im lặng, im lặng thừa nhận, cuối cùng thở dài một hơi nhẹ nhỏm.
Tuy rằng nghi ngờ Thác Dã tại sao lại coi trọng một người phụ nữ đã sinh con đến vậy, nhưng cô cũng không cần phải lo lắng quá mức rồi.
Dù sao, Lăng Vũ Hi không hề yêu Thác Dã, không phải sao? Hơn nữa, cô ấy cũng đã có một đứa bé, Thác Dã sẽ để tâm đến một người phụ nữ như vậy sao!
Không nói thêm lời nào, Giang Tuyết Nhi lui ra khỏi phòng, kéo cửa lại.
Lúc này cô có cảm giác mình đã giành được chiến thắng trong một trận chiến.
Nhưng mà, chín tháng sau thì sao, cô còn có thể vô lo được không?