Một tháng sau
Hầu như suốt một tháng nằm trên giường bệnh, xem như Lăng Vũ Hi đã thành công giữ được thai nhi, vượt qua mọi khó khăn, dần dần, cô đã có cảm giác làm mẹ, thứ quan hệ máu mủ thâm tình này, càng ngày càng sâu sắc hơn.
“Vũ Hi, hôm nay tiểu Bảo bảo có ngoan không?” Nhóc Tiger trong đống băng vải, đã có thể ra khỏi giường.
Từ khi cậu nhóc nghe nói Lăng Vũ Hi mang thai, đều tỏ ra rất vui vẻ.
Việc đầu tiên vào mỗi buổi sáng, chính là tới phòng bệnh cô, giống như mọi đứa trẻ bình thường khác, vụng trộm vui vẻ trong lòng, hì hì, nó sắp có em gái!
Còn tại sao lại là em gái, thì nó vẫn luôn cố chấp muốn vậy, em gái đáng yêu biết bao.
“Tiger, bảo bảo rất ngoan, thật biết vâng lời, còn con, còn đau không?” Lăng Vũ Hi nhìn cậu nhóc mặt mày hớn hở chạy vào, dang tay ôm cậu vào lòng.
Giờ đây, cô cảm thấy yêu hết mọi thứ trên đời, cuộc sống cứ yên ả trôi qua, thai nhi dần dần trưởng thành.
“Không đau, tiểu bảo bảo có bị ép hay không?” Cậu nhóc dè dặt sợ đụng phải bụng của cô.
Lắc đầu, Lăng Vũ Hi cười day day chóp mũi cậu nhóc, “Tiger, con có vẻ rất lo lắng cho bé con này nha.” Cô càng ngày càng phát hiện, con cọp nhỏ lạnh lùng, nóng nảy trước đây, từ khi biết cô có thai, cậu nhóc liên trở nên bận rộn, cái này không cho cô làm, cái kia không để cô đi, lải nhải giống như một ông cụ non.
“Vớ vẩn, con không khẩn trương thì ai khẩn trương!” Tiger tức giận liếc xéo cô.
Cậu đã không được ba thương mẹ yêu, thì sau này em gái cậu ra đời ít nhất còn có anh yêu chứ!
” Ừ.
.
.” Nhéo cái mũi nhỏ của cậu, cảm động trong lòng, nhớ tới vẻ mặt của tên đàn ông xấu xa kia, bỗng dưng, cô ôm cậu nhóc vào lòng lần nữa, hít hà mùi sữa thơm nhàn nhạt trên người cậu, xen lẫn mùi thuốc, “Tiger, vẫn là tốt nhất.”
Không giống tên đàn ông xấu xa kia, mặc dù bọn họ đã ngừng chiến.
Nhưng, cô luôn cảm giác anh đối với cô như gần như xa, lúc thì nhiệt tình có lúc lại lãnh đạm.
Có lẽ do cô yêu cầu quá nhiều, khẽ thở dài, trong lòng vẫn luôn đè nặng ưu sầu, dẫu sao anh đã là vị hôn phu của người ta, không phải sao?
“Vũ Hi.” Ngoài cửa, vang lên một giọng nói dịu dàng.
Không cần quay đầu, Lăng Vũ Hi cũng biết là ai, buông Tiger ra, cô nén cơn giận xuống thật sâu.
Cố lên nào, Lăng Vũ Hi!
Quay đầu, nhếch khóe miệng, mỉm cười, “Tuyết Nhi, cô đã tới?”
Giang Tuyết Nhi gật đầu, cô mặc quần áo bệnh nhân, mặc dù nhìn ốm yếu, nhưng sắc mặt đã có huyết sắc, sau một tháng, bệnh cô ấy cũng đang hồi phục, “Hôm nay cảm thấy thế nào? Bảo bảo có khỏe không?”
Hầu như tất cả mọi người đến thăm Lăng Vũ Hi, câu đầu tiên, đều hỏi về em bé.
Nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng hơi to lên một chút, cô đáp, “Em bé rất khỏe, cô khỏe chứ?”
Nghe nói, một tháng trước, cũng ngay ngày cô bị tập kích, Giang Tuyết Nhi đột phát bệnh tim .
“Tôi cũng hồi phục tốt, hi hi.” Giang Tuyết Nhi cười có chút lúng túng.
“Không còn việc gì nữa? Vậy thì mời cô ra ngoài, tôi còn phải kể chuyện cho bảo bảo nghe!” Trẻ con mẫn cảm, ngay lần gặp đầu tiên Tiger đã không thích cô nàng Giang Tuyết Nhi này.
Cô ta chính là người phụ nữ ba đính hôn hôm đó.
Càng nghĩ càng tức, cô ta còn tới đây để diễu võ dương oai, cắn mãi không tha, thật là đáng ghét!
“Hả?” Giang Tuyết Nhi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn bị băng bó của Tiger, có hóa thành tro cô cũng nhận ra cậu nhóc này.
Chính nó, đã khiến cho lễ đính hôn lần đầu của cô và Thác Dã tang tành, khiến cho cô trở thành trò cười của giới giải trí.
Một đứa trẻ như vậy, cô nên dùng tâm trạng gì để đối xử?
“Tiger, không được vô lễ với cô Giang.” Lăng Vũ Hi nhăn mặt khiển trách Tiger, “Cô Giang, xin cô đừng trách, trẻ con không hiểu chuyện.”
“Ừ, ơ ờ, tôi không trách.” Thật không trách, một đứa thiếu chút nữa hủy mất hạnh phúc cả đời cô, cô không nên trách sao? Một tháng qua, cô càng ngày càng tin Tiger chính là con trai ruột của Lăng Vũ Hi.
Nếu không hai người không thân sao có thể dính với nhau đến thế được?
Cô phải nhẫn nhịn, dù cho trong lòng có không thoải mái đi nữa, chỉ cần qua tám tháng, sau khi Lăng Vũ Hi sinh con cho Thác Dã, cô sẽ được giải thoát! Sau đó sẽ không phải thấy người đàn bà và đứa trẻ xốn mắt này!
Lúc này, cốc cốc cốc, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
Theo tiếng nhìn ra, một cô y tá mặc đồng phục trắng đứng bên ngoài cửa, “Tới giờ bệnh nhân uống thuốc.”
Liếc nhìn, Lăng Vũ Hi nhíu mày, “Cô là người mới tới? Trước đây đều do y tá Tiểu Linh đưa tới, hôm nay tại sao lại đổi thành cô?”
“Hôm nay Tiểu Linh không khỏe, cho nên tôi tới thay.
Cô Lăng, cô có thể gọi tôi là Tiểu Âu.” Y tá bình tĩnh trả lời, khuôn mặt che khuất sau cặp kính gọng đen, nhìn khoảng chừng ba mươi mấy tuổi.
Tiểu Âu? Đã già rồi mà còn Tiểu Âu! Lão Âu thì đúng hơn, Tiger cau mày nghĩ.
Bỗng nhiên, sắc mặt Giang Tuyết Nhi trở nên trắng bệch, tim đập thình thịch, mắt trợn trừng nhìn chằm chằm vào cô y tá, không chớp mắt, giống như nhìn thấy chuyện kỳ quái.
“Tiểu Âu? À à, Tiểu Âu, cô để thuốc ở đấy đi, một lát nữa tôi sẽ uống.” Lăng Vũ Hi mỉm cười gật đầu, tỏ ý bảo cô ta đem thuốc đặt lên bàn bên cạnh.
Mấy ngày nay, nhờ có thuốc dưỡng thai của bác sĩ Vương, bảo bảo mới có thể bình an.
“Thuốc nguội uống sẽ không tốt, thưa cô.” Cô y tá lạnh lùng nói.
“.
.
.
Như vậy, vậy cũng đúng.” Lăng Vũ Hi suy nghĩ một chút thấy đúng, nghĩ nên nghe lời thầy thuốc.
Gật đầu, cô đang chuẩn bị nhận lấy thuốc trong tay y tá, lúc này ——
“Cô Lăng, hôm nay thấy thế nào?” Thanh âm sang sãng, bác sĩ Vương từ ngoài cửa đi vào.
Thấy Bác sĩ Vương đi vào, cô y tá lập tức cúi đầu xuống.
“A, bác sĩ Vương, bác tới rồi?” Một tháng này, Lăng Vũ Hi đã xem bác sĩ Vương giống như người lớn trong nhà.
” Ừ, cô Giang cũng ở đây à?” Bác sĩ Vương cười nhẹ.