Nhặt Được Con Cương Thi Đi Bắt Yêu

Trà Cúc Dưa Leo

Những ngón tay của hắn trắng bệch và khỏe mạnh, khi cẩn thận vuốt ve những vết nứt trên quan tài, hắn dường như có thể cảm nhận được nhiệt độ của quan tài.

Sau đó hắn đột nhiên dùng lòng bàn tay mở nắp quan tài, một tiếng vang thật lớn, hắn lập tức xoay người, bay ra mấy tấm bùa.

Xung quanh quan tài có một sợi dây đỏ đẫm máu gà nhưng lúc này sợi dây đỏ đã đứt.

Không thể không nói...... ác linh này hơi hung dữ.

Quả thực đã lâu hắn chưa nhìn thấy thứ tà ác mạnh mẽ như vậy, Hưng Nghiêu đột nhiên trở nên hứng thú. Nắp quan tài bay ra đập nát chiếc bàn bên cạnh, mọi người vội vàng tản ra về sân ban đầu.

Một đám khí đen từ trong quan tài hiện ra, hắn dùng tay không vào trong quan tài để chộp lấy, trong giây lát, hắn lấy ra từ dưới thi thể một con búp bê giẻ rách chỉ có son trắng và phấn. Phấn búp bê vải, "Con rối!?" Hắn thấp giọng chú thanh.

Có thể ở dưới mí mắt hắn kế chơi điệu hổ ly sơn, cơn tức giận của Hưng Nghiêu dâng cao, người trong sân nhìn thấy đạo sĩ lôi một con búp bê mặt trắng ra khỏi nhà Ngô đại nương đi ra ngoài.

"Thật tàn nhẫn!" có người hét lên.

"Đại sư ngài đi đâu vậy?" Có người vội vàng kêu lên.

"Cái này... phải làm sao đây?" Một số người dũng cảm hơn bước tới nhìn quan tài thì thấy thi thể của Ngô đại nương trong quan tài đã bị tách rời khỏi đầu và thân sau cuộc giằng co trước đó.

Bởi vì thi thể phân hủy rất nhanh, loại chuyện tầm thường này luôn cần ba ngày nhà xác, người phụ trách tang lễ đã dùng màng ối bọc toàn bộ thi thể, hiện tại thi thể đã nằm yên được một ngày, trên người có màu đỏ nước màu vàng trắng nằm trong màng bọc trải khắp người, thoạt nhìn thật kinh tởm khi.

Người đàn ông chỉ liếc nhìn nó rồi ngồi xổm xuống và nôn ọe.

Nhớ tới mới vừa rồi Hưng Nghiêu thò tay xuống dưới cơ thể giống như con nhộng này để lấy ra thứ gì đó, gã không khỏi nôn mửa lần nữa.


Hưng Nghiêu đuổi theo thứ đó đến nghĩa trang bên ngoài thị trấn, nghĩa trang đầy những cây thông cao và cây bách, hắn đuổi theo bóng đen chạy một mạch vào sâu trong nghĩa trang, nhưng thứ đồ vật kia lại bỗng nhiên ẩn hơi thở.

Tùng bách cao lớn, lại rậm rạp, cành và lá xanh mướt trải dài như một hàng rào xanh khổng lồ, chắn chặt ánh nắng chói chang, chỉ để lại một vài đốm lốm đốm.

Trời đã chạng vạng, sắc mặt Hưng Nghiêu dường như sáng sủa hơn giữa những đốm lốm đốm, dù đi loanh quanh hồi lâu mà tà linh vẫn chưa xuất hiện, hắn nhấc chân đá vào cây thông bên cạnh một cách thiếu kiên nhẫn.

Nhưng hắn không ngờ tuyết trên cây lại rơi xuống, Hưng Nghiêu chửi rủa một tiếng, tay nhanh lẹ mắt nhảy sang một bên.

Lúc này, hắn đột nhiên cảm giác được một cỗ khí tức khác thường.

"Chơi trò mèo vờn chuột với gia gia ngươi," Khoảnh khắc thứ đó đến gần gáy của Hưng Nghiêu, Hưng Nghiêu thở mạnh và ném ra một đồng xu. Đồng xu bay ra từ phía sau đầu của đồ vật đó mà không hề có dấu vết đầy máu, hắn cử động vai xoay người, quay người lại cười lạnh: "Cũng không nhìn xem quần ngươi có hở đũng không hả?"

Tuy nhiên, vừa quay lại, hắn đã choáng váng, bởi vì thứ tấn công anh từ phía sau lại là một người giấy bình thường.

Hình người bằng giấy được vẽ một cách vẹo vọ và các đường nét trên khuôn mặt của nó bị phân tán, nhưng người thi triển khó có thể tìm được đỉnh lông mày của nó và rưới hai giọt máu vào đó. Đồng xu của Hưng Nghiêu bay vòng tròn rồi nhảy trở lại vào ngón tay hắn, hắn cúi xuống ngửi con rối trên mặt đất, sau đó đá bay thứ đó đi.

Có thể nói không hề để ý mặt mũi cho "Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn".

Máu trên trán con rối này không phải máu người mà là máu của một con chồn mới chết, sau khi chơi trốn tìm với thứ này lâu như vậy, Hưng Nghiêu lúc này cực kỳ chắc chắn rằng thứ này chính là một cái bánh chưng có vừa bò ra khỏi mộ.

Nó có mùi của người chết, nhưng lại cũng không có mùi của người chết, quan trọng hơn là những con rối không được làm từ máu người.

Nếu con rối trong quan tài của Ngô đại nương là trùng hợp, thì con rối thứ hai lúc này không phải là máu người, con rối làm bằng máu người còn hung hãn hơn rất nhiều, đồ vật ẩn sau lưng hắn có thể điều khiển con rối, năng lực rất mạnh, nhưng nó sử dụng không phải là máu gà mà là máu Hoàng Bì Tử, điều này chỉ có thể chứng tỏ người này không có máu.

Hoặc là nói, máu của thứ này không có tác dụng, hoặc người này có thể có sở thích đặc biệt nào đó.

Hưng Nghiêu lấy ra ba đồng xu chơi đùa giữa các ngón tay của mình.


Có hai loại cương thi khi cơ thể của một người sau khi chết biến thành, xác chết mới biến đổi và xác chết không bị thối rữa sau khi chôn cất, vị huynh đệ cùng hắn chơi trốn tìm này hiển nhiên là người đến sau, hơn nữa nói không chừng là thành viên của một gia đình hoàng gia nào đó đã nhảy ra khỏi ngôi mộ cổ hay không.

Hưng Nghiêu nghĩ đến điều này càng hưng phấn hơn rất nhiều, điều này có ý nghĩa gì, có nghĩa là có vàng, bạc và trang sức có thể sử dụng miễn phí.

Địch trong tối ta ngoài sáng, địch bất động ta động trước, Hưng Nghiêu vòng quanh tấm bia đá nhỏ vài lần, "Không ra đúng không?" Hắn lẩm bẩm với chính mình, "Không ra ngươi tin ta đào phá mồ của ngươi hay không?" Nói xong, hắn lại nhặt một thanh gỗ gãy đào vào trong mộ.

Quả nhiên, hắn hơi thả lỏng cảnh giác trong giây lát, mùi của vật đó lại lan ra, một cơn gió mát ập vào sau gáy, Hưng Nghiêu đột nhiên bị vật đó đánh ngã, lúc hắn loạng choạng ngã xuống đất, định thân phù trong cổ tay áo ẩn giấu hồi lâu kia cũng "Bộp" bay ra ngoài.

"Ngấm ngầm giở trò?"

Hưng Nghiêu vỗ nhẹ vết bẩn trên đạo bào, nhấc con rối mặt trắng trên người ra, không có sự điều khiển của người đứng sau, con rối ngã xuống đất như một cuộn giấy bị xé nát, Hưng Nghiêu giẫm lên nó, hắn kẹp một lá bùa màu vàng giữa các ngón tay, nhìn người trước mặt.

Nga, cũng không thể tính là người...... Xem như cương thi......

Bởi vì bị bùa bất động nhốt vào, tiểu tang thi cúi đầu, bộ dáng như chuẩn bị chết dưới sự thương xót của Hưng Nghiêu, tuy nhiên đây chỉ là cảm giác chủ quan của Hưng Nghiêu trên thực tế, Quy Hàn chỉ là có chút mặt vô biểu tình.

Trà Cúc Dưa Leo

"Tiểu cương thi," Hưng Nghiêu đặt tay lên vai Quy Hàn, nói: "Ngươi nói ngươi nằm ngay đơ không tốt sao, vì cái gì muốn ra ngoài hãm hại người khác?"

"Ta không phải người hại hắn." Tròng mắt tiểu tang thi lộc cộc lộc cộc di chuyển qua nhìn Hưng Nghiêu, giọng nói như bánh xe cũ chạy qua.

Ở dưới nghĩa trang quá lâu đến mức không thể nói được.

Hưng Nghiêu móc móc tai ra, khá chán ghét giọng nói này nên dán một tờ Tiêu Âm Phù, sau đó quay cằm Quy Hàn sang tinh tế nhìn, hắn phát hiện thi thể của tiểu cương này rất hiếm và được bảo quản rất tốt, hơn nữa bộ dáng còn rất đoan chính, trông như thể được tô màu trắng/hồng, dưới mắt có hai quầng thâm, cũng có thể thấy trên khuôn mặt này có chút gì đó thanh tú.

Nhìn xuống nữa, lại nhìn thấy những hạt cườm trên ngực Quy Hàn chiếc chuông bạc treo trên cổ tay y, chiếc chuông bạc được buộc vào cổ tay nhợt nhạt của y bằng một sợi chỉ đỏ, màu đỏ và trắng tương phản với nhau, tăng thêm vẻ sang trọng.


Hưng Nghiêu khảy vài cái, nhưng lại không phát ra âm thanh gì, giống như hạt châu treo trên ngực tang thi vậy.

"Tốn nửa ngày như vậy," Hưng Nghiêu nghĩ nghĩ, dùng kim bạc đâm vào ngón tay, rút ​​ra một lá bùa, "Tiểu đạo vô duyên vô cớ phí thời gian dài như vậy, nếu ta không cõng ngươi về đổi lấy một ít tiền, chẳng phải là tốn công vô ích sao?"

Tiểu cương thi "Ô ô" để bày tỏ sự phản đối của mình.

Nói làm liền làm, màn đêm đã muộn, Hưng Nghiêu đang chơi đồng xu phe phẩy chuông ở phía sau, Quy Hàn nhảy lên nhảy xuống theo tiếng chuông của hắn.

Khi đến cổng thị trấn, lại thấy lối vào có hơn chục ngọn đuốc đang cháy, một nhóm người đang bàn tán xôn xao chuyện gì đó.

Nhìn thấy Hưng Nghiêu dắt một tang thi mặc quan phục đi tới, những người này thở phào nhẹ nhõm, nhường đường cho Hưng Nghiêu: "Vừa rồi gia đình chúng tôi vừa thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi ngủ, liền nghe thấy có người gõ cửa. Không, vợ tôi vừa mở cửa đã thấy hắn cười méo xệch ở cửa rồi."

Hưng Nghiêu hỏi, "Người kia là ai?"

Người vừa lên tiếng nói: "Đây là một tên lưu manh nổi tiếng ở thị trấn chúng ta, nhưng hắn đã nhận được công việc là người canh gác của quan phủ."

*Canh phu là người gõ mỏ vào ban đêm để mọi người biết giờ, còn thường canh cháy với trộm nữa. Thường thì nghề này sẽ do mấy người lưu manh, xấu xa làm, cũng chả hiểu tại sao.

"Thì ra là canh phu." Hưng Nghiêu giơ tay nhẹ nhàng chọc vào đầu người đàn ông, lại dùng gậy gỗ cạy ra hàm răng kiểm tra đầu lưỡi của hắn, nhưng kỳ quái chính là, người này đã chết cũng không bao lâu, da thịt vẫn mềm, tên này lại giống như gậy gỗ vẫn duy trì tư thế gõ cửa thẳng tắp lập.

Hưng Nghiêu giơ tay nhẹ nhàng chọc đầu người này, hắn liền như tan thành từng mảnh, "Bùm" tê liệt ngã xuống trên mặt đất.

Bụi đất do áo choàng của người đàn ông tung lên bay lên không trung, mọi người thổn thức liền đều về phía sau lui một vòng, Hưng Nghiêu ngồi xổm xuống, dính vài giọt huyết trên ngực người này điểm mấy chỗ đại huyệt, lại làm người từ trong nhà lấy chút ngải thảo đè ở hắn lưỡi căn hạ, vỗ vỗ tay nâng thân, triều mọi người nói, "Được rồi, không sao đâu, người nhà hắn đâu? Đem người dọn về rồi ngủ một giấc đi."

Người xung quanh có người bất mãn thở dài: "Kẻ làm điều ác đại nạn không chết. Thế giới này thực sự đã thay đổi rất nhiều."

Có người chửi: "Bà nội nó thật xui xẻo!"

Lúc này, cách đó không xa một người phụ nữ chạy tới khóc lóc: "Ai u uy đương gia, Thúy Bình ta lại khổ thế này..."

Một người phụ nữ trung niên trợn mắt nói: "Không có người chết thì không cần phải khóc, như vậy là tang thương đêm khuya đó, đạo trưởng đại sư người ta đã nói không có chuyện, mau mời người nhà đem đương gia nhà người về đi ngủ đi."


"Không có việc gì? Không có việc gì!" Người phụ nữ tên Thúy Bình lại vội tổ tông mẫu thân quỳ xuống lạy Hưng Nghiêu, "Cảm ơn đạo trưởng, cảm ơn đạo trưởng!"

Sau khi người phụ nữ khóc lóc rời đi, mọi người đang thảo luận về những chuyện xảy ra trong ngày ở nhà Ngô đại nương, người đàn ông đầu tiên nhìn thấy người canh phu đã hỏi Hưng Nghiêu, "Vừa rồi Vương phu canh rốt cuộc làm sao vậy?"

Hưng Nghiêu vẫy vẫy tay, "Hắn buổi tối nhìn thấy không nên nhìn thấy gì đó, đầu óc không tỉnh táo, ý thức lang thang một hồi, nhưng cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng."

"Rốt cuộc nhìn thấy cái gì nha?"

"Chậc chậc, chẳng lẽ hắn nhìn thấy một góa phụ đang tắm sao?"

Lúc này rốt cuộc có người phát hiện có một cương thi bên cạnh Hưng Nghiêu, thấy cương thi này không thể di chuyển, tò mò nhìn từ trên xuống dưới, thậm chí có người còn mạnh dạn chọc vào mặt Quy Hàn nói: "Đại sư, cương thi này của ngài sao da thịt mềm mịn như vậy, u, da này còn khá mềm."

Quy Hàn: "......" Tròng mắt trợn trắng.

Bác gái vừa chạm vào mặt y chỉ vào Quy Hàn lớn giọng cho người chung quanh xem, "Này, nhìn này, mắt của cương thi này còn có thể động a," nói xong còn giơ cây đuốc chói lọi để sát vào Quy Hàn, "Hắn sẽ không nói đi...... Ai không hổ là đại sư, đại sư ngài dùng phương pháp gì để dưỡng thi thể vậy? Có thể chia sẻ với chúng ta cách duy trì sắc đẹp và sức khỏe hay không..."

Một người phụ nữ gầy gò bên cạnh trợn mắt lên trời, "Trâu đại thẩm, bà có dám dùng phương pháp nuôi xác như người sống này không?"

"Có cái gì không dám!" Người phụ nữ gọi là Trâu đại thẩm chống nạnh mắng người, sau đó vẻ mặt nghiêm nghị nói với Hưng Nghiêu, "Đại sư ——"

Hưng Nghiêu: "......"

Hắn lặng lẽ giơ chân lùi lại cách xa mười thước.

Sau đó ngón tay hắn khẽ cử động, một cơn gió nhẹ thổi qua, một lá bùa màu vàng trên chiếc mũ quan màu sẫm của Quy Hàn đột nhiên nhẹ nhàng trượt xuống.

"A ——"

Dưới ánh trăng, hai chiếc răng sắc nhọn của tiểu cương thi tỏa sáng lạnh lùng, vị Trâu đại thẩm này còn chưa kịp rút tay lại, đôi mắt của Quy Hàn đã chuyển sang màu xanh lục, hướng cánh tay kia của bà "Oa" hé miệng.

Trà Cúc Dưa Leo


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận