Cố Dung Dung nhìn thoáng qua, trời ạ, những gì viết trong hợp đồng thật tàn nhẫn, trực tiếp nói rõ sau này tài sản của nhà họ Cố không liên quan gì đến Cố Dung Dung, nếu Cố Dung Dung hối hận, phải quỳ lạy chín lần và đến nhà họ Cố xin lỗi.
"Thế nào, cô dám ký không!" Cố Bá Chí đắc ý nhìn Cố Dung Dung.
Cố Dung Dung nhìn cậu ta: "Thêm một điều khoản vào hợp đồng này, sau này nếu các người hối hận, muốn nhận lại tôi, để tôi phụng dưỡng các người, phải quỳ lạy chín lần, đồng thời phải trả một tỷ để trả nợ cho Cố Dung Dung.
"
Ông Cố tức đến bật cười: "Muốn chúng tôi nhận lại cô, cô nằm mơ đi!"
"Vậy thì ông có thêm không?" Cố Dung Dung hỏi ngược lại.
Bây giờ cô có khối tài sản nghìn tỷ, trực tiếp gấp mười lần toàn bộ tài sản của nhà họ Cố, cho dù mỗi tháng cho nhà họ Cố 500, Cố Dung Dung cũng thấy nhiều nhưng thêm điều khoản này thì khác rồi, nếu sau này nhà họ Cố muốn hối hận, trước tiên phải trả tiền, cha mẹ ruột cũng phải tính toán rõ ràng!
Một tỷ, cô không tin nhà họ Cố lấy ra được.
Tài sản nghìn tỷ của cô là tài sản ròng, tiền mặt thuần túy nhưng toàn bộ tài sản trăm tỷ của nhà họ Cố đều nằm trong bất động sản.
"Được, cô đừng hối hận là được.
" Cố phụ cười lạnh, bảo luật sư thêm một điều khoản.
Cố Dung Dung thấy hợp đồng đã sửa đổi mới ký tên.
Sau khi ký xong, cuối cùng trong lòng Cố Dung Dung cũng nhẹ nhõm.
Cố phụ chế nhạo: "Bây giờ chúng ta hoàn toàn không liên quan, tôi sẽ sớm cho người làm rõ trên Weibo rằng cô không phải con gái tôi.
"
"Tùy ý.
" Cố Dung Dung đứng dậy, chiếc váy mềm mại bay phấp phới, cô mỉm cười: "Tôi nói thật, ông vất vả nhiều năm như vậy, chỉ kiếm được khối tài sản trăm tỷ, quả là đồ bỏ đi trong số những kẻ bỏ đi.
"
"Mày, cút ngay cho tao!!"Ông Cố luôn tự hào về sự thành công của mình, ngay cả khi mấy năm gần đây chuỗi vốn gặp vấn đề, cần nhờ đến sự giúp đỡ của Triệu Minh An, vị hôn phu của Cố Bạch Nguyệt, ông cũng chưa từng cảm thấy mình thất bại.
Ai ngờ hôm nay lại bị Cố Dung Dung mà ông chẳng để vào mắt lại tỏ ra khinh thường mình.
"Không cần ông thúc, tôi lên dọn đồ ngay đây.
" Cố Dung Dung lạnh lùng nói.
Cô bước lên cầu thang, phòng của nguyên thân ở phòng khách ở góc hành lang, hướng Tây, ngoài lúc hoàng hôn thì trong phòng chẳng có ánh nắng nào, còn phòng của Cố Bạch Nguyệt lại là căn phòng đẹp nhất tầng này, rộng hơn trăm mét vuông.
Lúc nguyên thân mới về nhà họ Cố, mặc dù được sắp xếp ở một căn phòng như phòng khách thế này nhưng cô ta cũng chưa từng nói lời gì không hay.
Lúc đó trong lòng cô ta chỉ có sự phấn khích, chỉ có lòng biết ơn.
Cô ta tưởng rằng, được nhận lại cha mẹ ruột, nỗi tiếc nuối của mình đã được bù đắp, nào ngờ, ngay ngày đầu tiên về, Cố Bạch Nguyệt đã cho cô ta một bài phủ đầu.