Edit: Ink, Tô
Beta: 豬豬
- --
Hai người im lặng nhìn nhau, cuối cùng Tống Nhất Tự chịu không nổi nữa, hắn cười cười, có chút xấu hổ vì bị bắt tại trận. Hắn buông tay nhưng Kiều Trì vẫn nắm chặt cổ tay hắn, Tống Nhất Tự trêu ghẹo nói: "Sợ anh chạy mất à?"
"Ừm." Kiều Trì nghiêm túc lên tiếng.
Thật ra hắn chỉ muốn làm bầu không khí thoải mái hơn chút, bây giờ một tiếng ừ của Kiều Trì, lại làm bầu không khí này đóng băng trở lại.
"Sao trễ vậy còn chưa ngủ?" Tống Nhất Tự chưa từ bỏ ý định, hắn nhìn Kiều Trì mặt không biểu cảm, cười nói: "Con gái nên đi ngủ sớm một chút, nếu không da sẽ không đẹp đâu."
"Nếu không phải đợi anh, em đã đi ngủ sớm rồi." Kiều Trì từ trên giường ngồi dậy, khoanh chân lại, không chớp mắt nhìn Tống Nhất Tự, Tống Nhất Tự vô thức dùng tay sờ soạng mặt mình.
Hắn phiền muộn nói: "Chờ anh làm gì? Gần đây anh rất bận, có lẽ khuya mới về được."
"Không phải trốn em à?" Kiều Trì di chuyển đến gần hắn.
Tống Nhất Tự ngượng ngùng nói: "Anh trốn em làm gì?"
Hắn nhéo nhéo mặt Kiều Trì: "Bảo bối ngoan, ngủ đi."
Tống Nhất Tự đứng dậy, cánh tay vẫn bị Kiều Trì kéo lại, căn bản không có muốn ý định buông ra, hắn bất đắc dĩ đành phải ngồi trở về, hỏi: "Sao vậy bảo bối?"
"Bây giờ hai chúng ta đều ở đây, chúng ta nói chuyện đi." Kiều Trì cực kỳ nghiêm túc, cô hít sâu một hơi: "Ngày hôm qua trước khi anh đi không phải đã nói với anh sao, em có việc muốn nói với anh."
Tống Nhất Tự mím môi: "Nói gì nữa, mai chúng ta ngủ dậy rồi nói."
"Không được, ngày mai anh lại chạy mất." Kiều Trì một mực từ chối, trong lòng vẫn luôn xây dựng tâm lý cho bản thân, không cho Tống Nhất Tự cơ hội từ chối, nhanh chóng nói ra: "Thật ra em không phải bạn gái của anh!"
Cô nói xong liền thả cổ tay Tống Nhất Tự ra, cúi đầu, chờ Tống Nhất Tự phản ứng.
Tống Nhất Tự nhìn đỉnh đầu của cô, hơi nhíu mày, hắn nói: "Em nói gì?"
"Em nói, thật ra em không phải bạn gái của anh," Kiều Trì một lần nữa ngẩng đầu, có thể là bởi vì vừa rồi đã nói một lần, bây giờ nói lại dễ dàng hơn rất nhiều, cô nhìn Tống Nhất Tự nỗ lực để bản thân trông cực kỳ bình tĩnh cực kỳ chân thành, lại không biết trên mặt mình lúc này vẫn luôn hiện vẻ thấp thỏm.
Tống Nhất Tự trầm mặc, Kiều Trì chờ hắn lên tiếng, tay cô rũ xuống đặt ở hai bên, lo lắng nắm ga giường. Không biết qua bao lâu rốt cuộc Tống Nhất Tự mới có động tĩnh, hắn đối diện với Kiều Trì, trên mặt cũng không có gương mặt phẫn nộ như trong tưởng tượng của Kiều Trì, ngược lại vô cùng bình tĩnh, Kiều Trì nghe hắn hỏi: "Bảo bối, anh biết hai ngày nay anh không về nhà, không quan tâm cảm xúc của em, em đừng tức giận, chờ anh giải quyết xong chuyện đội tuyển bên kia sẽ trở về với em nhé?"
"Không phải," Kiều Trì vội vàng bác bỏ: "Em đâu phải cái loại ép buộc bạn trai ở cạnh bên mỗi ngày kia chứ."
Tống Nhất Tự gật gật đầu: "Vậy được, cảm ơn bảo bối đã thông cảm, em đi ngủ sớm đi, anh cũng trở về nghỉ ngơi đây."
"Ai, không phải, anh nhầm rồi." Kiều Trì vội vàng giữ chặt cánh tay của Tống Nhất Tự, âm thầm hối hận, bản thân nói bậy cái gì vậy!
"Em thật sự lừa anh mà."
Tống Nhất Tự thở dài một hơi, sau đó quay mặt lại hỏi: "Được, vậy tại sao em phải nói dối em là bạn gái của anh?"
"Là thấy sắc nảy lòng tham đó!" Lúc ấy trừ việc Kiều Trì muốn để hắn và nữ chính cách xa nhau, lúc sau vì sao không trực tiếp phủ nhận, thật ra cô đã nghiêm túc suy nghĩ, thật sự đúng là thấy sắc nảy lòng tham, hơn nữa lúc ấy Tống Nhất Tự lại đang bị kẻ thù khắp nơi đi tìm hắn, cô có chút tư tâm, lúc đầu cô thật sự rất thích nhân vật Tống Nhất Tự này, nếu không cũng sẽ không đập cho tác giả nguyên một chuỗi quà kêu tác giả viết cho cô ngoại truyện Vai phản diện x Cô để cô YY(1).
(1) YY là một từ láy của trung quốc, nghĩa là ảo tưởng, tự sướng.
Sau này nhìn thấy người thật hàng thật Tống Nhất Tự, Kiều Trì thật sự mềm lòng, cô kiên quyết muốn bảo vệ Tống Nhất Tự thật tốt! Lúc đầu đã nghĩ, chờ vết thương của lão đại tốt lên sẽ nói rõ với hắn, lại không ngờ lúc Tống Nhất Tự mất trí nhớ lại đáng yêu như vậy, tâm không trụ vững, lập tức cô liền trầm mê vào đó, chờ phục hồi tinh thần lại, đã phát hiện hình như không quay lại được nữa.
Hơn nữa đã biết Tống Nhất Tự đã khôi phục trí nhớ, cô quyết định dừng cương trước vực, sớm ngày thẳng thắn, dù sao cũng tốt hơn so với việc bản thân càng lún càng sâu sau đó bị lão đại vạch trần, như vậy sẽ càng thêm thống khổ.
"Thấy sắc nảy lòng tham?" Tống Nhất Tự lẩm bẩm nói.
Kiều Trì phục hồi lại tinh thần, gật gật đầu: "Đúng vậy, thấy sắc nảy lòng tham."
"Được rồi, anh hỏi em." Tống Nhất Tự hơi nghiêng người, nhẹ nhàng hỏi: "Lúc ấy anh bị thương ngã trong công viên, cả người toàn là máu, bình thường con gái thấy đều hận không thể đi đường vòng không muốn dính líu đến, bởi vì rất có khả năng anh có kẻ thù. Nhưng em lại bởi vì thấy sắc nảy lòng tham, không để ý đến máu trên người anh, không để ý đến việc anh có kẻ thù, đưa anh tới phòng khám, em cảm thấy anh sẽ tin sao?"
Đó là bởi vì em biết hết rồi!
Kiều Trì ở trong lòng yên lặng trả lời, nhưng vẫn thuận theo Tống Nhất Tự, gật gật đầu.
Tống Nhất Tự thở dài, hắn tiếp tục nói: "Được rồi, coi như bảo bối của chúng ta trời sinh lương thiện, nhưng thấy sắc nảy lòng tham sao lại lại nghĩ anh là người tốt? Trực tiếp mang anh về nhà em?"
"Là......" Kiều Trì quả nhiên á khẩu không trả lời được, lại không thể nói thật, không ngờ sau khi Tống Nhất Tự khôi phục ký ức lại miệng lưỡi sắc bén như vậy.
Trong lòng Tống Nhất Tự nhẹ nhàng thở ra, hắn vươn tay ôm Kiều Trì đang khoanh chân vào trong ngực, hắn ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của Kiều Trì, đầu chôn ở hõm vai cô, ngữ khí mềm xuống: "Bảo bối ngoan, anh biết em giận, nhưng mấy ngày nay đội tuyển game chuẩn bị tham gia một giải đấu tranh tài khá lớn, bọn anh muốn bộc lộ tài năng ở giải đấu, anh cũng muốn ngày nào cũng về với em sớm chút, nhưng bảo bối nhà chúng ta là bảo bối hiểu anh nhất, nhất định sẽ ủng hộ sự nghiệp của anh đúng không?"
Hắn biết, không thể cứng rắn với Kiều Trì không được, chỉ có thể mềm mỏng, nếu thái độ của hắn vẫn cứ ngang bướng như vậy, thì tối nay Kiều Trì tuyệt đối sẽ ngang bướng hơn hắn nhiều.
Cảm nhận được Kiều Trì trong ngực có chút giãy giụa, Tống Nhất Tự nhắm mắt lại, cực kỳ thuần thục làm nũng nói: "Bảo bối, đừng nóng giận mà."
Nếu Ngụy Duy biết ông chủ của mình còn có một mặt như vậy, tuyệt đối sẽ sợ đến rớt cả cằm.
Tống Nhất Tự cũng không nghĩ tới mới ba tháng ngắn ngủi, không ngờ bản thân lại làm nũng cực kỳ tự nhiên như vậy, thật là...... Nhân sinh trên đời, bán manh(2) mới là chính nghĩa.
(2)Bán manh: Từ moe tiếng Nhật dùng Hán tự 萌 (manh), nên giới trẻ bên Trung Quốc mang chữ này về. "Bán manh" xuất phát từ cụm "mại manh" (卖萌) = bán (cái) moe. Bán manh có nghĩa là (cố) tỏ vẻ dễ thương.
Quả nhiên Kiều Trì trong ngực dần bình tĩnh lại, cô vô lực nói: "Em nói đều là thật mà......"
Tống Nhất Tự đưa tay sờ đầu cô: "Được được được, bảo bối nói gì cũng là thật hết."
Kiều Trì há mồm cắn một ngụm vào bả vai hắn, "Anh cũng là một tên đại lừa đảo, rõ ràng, rõ ràng đã."
Kiều Trì căm giận mà cắn bả vai Tống Nhất Tự, rõ ràng đã nhớ ra rồi, cô thật vất vả để nói ra, vậy mà hắn lại phản ứng như vậy.
Kiều Trì có chút thất vọng, vốn còn muốn để Tống Nhất Tự nổ tung. Bây giờ xem ra, trừ khi Tống Nhất Tự chủ động nói thẳng trước, nếu không cô tuyệt đối sẽ không thể cạy ra một câu cào từ miệng hắn.
"Đau đau đau." Tống Nhất Tự giả vờ rụt vai lại, hắn buông Kiều Trì ra, bàn tay ấm tay nắm cằm cô, hung tợn nói: "Anh phải cắn lại!"
Kiều Trì hừ một tiếng, dùng chân đạp eo của hắn, dù sao cô cũng đã nói thẳng ra, Tống Nhất Tự có chấp hay không cô cũng lười quản!
"Anh đi ra ngoài."
Kiều Trì vỗ tay Tống Nhất Tự, lại trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó co người lại, một lần nữa nằm xuống, trở mình đưa lưng về phía Tống Nhất Tự, không để ý đến phản ứng của hắn.
Tống Nhất Tự nhìn dáng vẻ của cô, vì để tăng mức độ đáng tin của bản thân, hắn cúi xuống nói bên tai Kiều Trì: "Nếu bảo bối không tin, ngày mai có thể đi với anh đến đội tuyển thử xem thử?"
Tròng mắt Kiều Trì khẽ đảo, dù sao ngày mai cô cũng không có việc gì.
Kiều Trì quyết định đồng ý, mới vừa lật người, một đôi môi ấm áp đã áp vào tai cô, cô nghe thấy dường như Tống Nhất Tự cười khẽ, sau đó cảm giác ấm áp kia liền biến mất không thấy nữa.
Kiều Trì đột nhiên ngồi bật dậy, cô nâng tay lên xoa xoa chỗ bị hôn, không ngoài dự đoán, chỗ lỗ tai đã bắt đầu chầm chậm đỏ lên.
"Anh......" Kiều Trì nghẹn không nói ra câu, cô vừa mới mới thẳng thắn nói bản thân không phải bạn gái của lão đại, dù đã bị lão đại phủ nhận, nhưng không khí này vẫn có điểm quái lạ, sao Tống Nhất Tự, người này......
Tống Nhất Tự vô tội giơ hai tay lên: "Là do em quay người lại."
Kiều Trì trầm mặc, nghĩ lại chuyện vừa xảy ra, dường như đúng là nếu mình không quay người thì sẽ không xuất hiện chuyện như vậy.
"Vậy anh đến gần như vậy làm gì!" Kiều Trì thay đổi cách nói, nếu Tống Nhất Tự không đến gần vậy, dù cô có xoay người như thế nào cũng sẽ không có việc gì, cho nên nói đi nói lại vẫn là Tống Nhất Tự sai.
"Em không thể cưỡng từ đoạt lý(3) như vậy." Tống Nhất Tự còn cảm thấy rất mới mẻ, Kiều Trì rất ít khi ở trước mặt hắn vô cớ gây rối như vậy, đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường hiện lên đã gần hai giờ, mắt thấy Kiều Trì còn muốn nói thêm vài câu, hắn nói: "Được được, hai giờ rồi, bảo bối vẫn không muốn ngủ à?"
(3) Cưỡng từ đoạt lý (强词夺理): cố làm sai nghĩa của từ để chiếm lấy lí lẽ, vô lý cưỡng biện, không có lý nói thành có lý.
"Ngủ!" Kiều Trì nghĩ nghĩ: "Ngày mai em muốn đi theo anh đến chỗ đội tuyển."
Tống Nhất Tự cưng chiều nhẹ gật đầu: "Được, đưa em theo."
"Nhưng nếu anh dám chạy trốn, anh có thể không trở lại nữa." Kiều Trì lại nói thêm một câu, cô nhìn Tống Nhất Tự: "Hôm sau em sẽ đổi mật khẩu!"
Tống Nhất Tự bất đắc dĩ: "Biết biết biết, bảo bối mau ngủ đi, nếu ngày mai anh vứt em bỏ chạy, chính anh sẽ tự đánh gãy chân mình được chưa?"
Kiều Trì lẩm bẩm nói: "Không cần phải như thế......"
Tống Nhất Tự hôn lên trán cô: "Ngủ ngon."
Dứt lời, liền đứng dậy đi đến cửa phòng ngủ, vừa đi vừa thở dài, đợi lát nữa gọi điện thoại bảo Ngụy Duy sắp xếp sớm chút.
"Khoan đã." Kiều Trì gọi Tống Nhất Tự lại, Tống Nhất Tự dừng lại xoay người qua: "Còn có chuyện gì sao?"
"Anh đưa điện thoại cho em." Lỡ như hắn sớm đã gọi người đi sắp xếp, vậy cô đi cũng như không V.
Kiều Trì duỗi tay giơ về phía Tống Nhất Tự.
Tống Nhất Tự ai một tiếng, lấy điện thoại trong túi ra tắt máy, quay lại mép giường đặt điện thoại vào tay Kiều Trì: "Sợ em thật đấy."
Kiều Trì nắm chặt điện thoại, lúc này mới cảm thấy hài lòng, cô lại nằm xuống, liếc Tống Nhất Tự một cái: "Mau đi ngủ đi, ngủ ngon!"
Tống Nhất Tự đi ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa lại, đứng trước cửa phòng Kiều Trì một hồi, khóe miệng ngày càng giãn ra, mỉm cười nhìn cửa phòng Kiều Trì.
Hắn biết rõ Kiều Trì vì sao muốn lấy điện thoại, đơn giản là vì sợ hắn gọi điện thoại cho người đi sắp xếp.
Tống Nhất Tự trở về phòng ngủ của mình, bật đèn, đi đến cạnh giường, khom lưng sờ soạng phía dưới gối, lấy ra một cái điện thoại khác.
Chỉ cần hắn muốn sắp xếp, dù điện thoại bị thu rồi, hắn vẫn còn có điện thoại khác.
Tác giả có lời muốn nói:
Kiều Trì: Thu điện thoại, xem anh sắp xếp như nào!
Tống Nhất Dữ: (Lấy ra một cái điện thoại khác)
Tôi tới rồi đây ~
Đầu tiên là
Tháng bảy vui vẻ nhé mọi người ~
Cẩn thận say nắng đó!
Tối nay gặp~
Cực kỳ cảm ơn sự ủng hộ của các bạn, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!
____
T tính làm 10 chương cơ mà bận quá làm không được (;ω;)