Ngủ một mạch tới khi chạng vạng, A Diễn mới chậm chạp tỉnh dậy.
Hai mắt mở to, đầu óc trống rỗng mất một hồi lâu, Tiểu Lục từ ngoài bước vào bưng theo một chén thức ăn nóng hổi. Trên bàn còn có thêm vài món ăn khác, vẫn đang bốc khói nghi ngút, xem ra hắn đã canh chuẩn thời gian nàng tỉnh lại mà chuẩn bị đồ ăn. Trên người hắn đeo một chiếc tạp dề, nhìn giống như bao người phu quân nhà lành khác, sau khi đặt đồ ăn xuống bèn đi đến bên giường, cưng chiều sờ tóc nàng.
A Diễn thấy hắn cúi người xuống, vội vàng kéo chăn che kín đầu mình.
Cách một lớp chăn, nàng nghe thấy tiếng cười trầm ấm phía trên.
“Cơm xong rồi, đứng dậy ăn thôi.”
A Diễn nghe tiếng bước chân đã đi xa, mới ló đầu ra chút xíu, với tay ra ngoài tìm xiêm y không biết bị ném đi đâu, thì nghe thấy âm thanh của Tiểu Lục truyền tới: “Đầu giường có một bộ xiêm y sạch sẽ.”
Nàng quay đầu nhìn, quả nhiên có bộ xiêm y chỉnh tề đặt ở đó.
Dùng cơm xong, A Diễn hạ quyết tâm phải nói chuyện rõ ràng với Tiểu Lục.
Hắn ngồi trên ghế trúc trước cửa số, trong tay đang cầm một quyển y thư thoạt nhìn vô cùng nghiêm chính.
“Hôm qua….Chuyện đó….Chúng ta….” A Diễn ấp úng, không biết nên mở miệng như thế nào, thấy hắn đã quăng cuốn sách đi từ lúc lúc nào, mỉm cười nhìn mình, không biết vì sao nàng càng thấy lo lắng.
Một lúc lâu sau nàng mới mở miệng: “Chuyện hôm qua, là…Đó là một tại nạn. Ngươi….”
Lời còn chưa dứt, đã bị hắn kéo vào trong ngực, “Ta muốnnguyện ý cầu hôn nàng làm thê tử của ta, nàng có muốn gả cho ta không?”
“Hả?” A Diễn ngẩn ngơ.
“Chẳng lẽ nàng không thích ta sao?” Hắn nghiêm túc nhìn nàng.
“Không phải….” A Diễn bối rối, những ngày qua nàng đã quen với sự hiện diện của hắn, nói không rung động chút nào thì là nói dối.
“Nếu nàng không muốn, thì ta sẽ không làm phiền nàng nữa. Nhưng cả đời này ta đã nhận định duy nhất một mình nàng, sau này vĩnh viễn bảo vệ nàng, chỉ cần nàng muốn ta sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào.”
Hắn chưa bao giờ dùng giọng điệu nghiêm túc như vậy khi nói chuyện với mình, A Diễn nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào.
“Ta….Cũng thích chàng, nhưng…Nhưng…” Nàng sợ những lời tiếp theo sẽ làm hắn tổn thương.
“Thân phận xà tinh của ta, khiến nàng băn khoăn sao?”
A Diễn gật đầu, ngay tức khắc lại lắc đầu, “Trước kia ta có nghe gia gia kể về chuyện động vật hoá hình thành người yêu đương cùng con người, tuy rằng bọn họ ở trong hình dáng con người, nhưng không phải con người, bọn họ trường sinh bất lão, tuổi thọ cũng vượt xa người bình thường, ta sợ rằng sau này…..” Nàng không nói nổi nữa, thần sắc ảm đạm thảm thương.
“Nếu sau này nàng đi, ta cũng sẽ đi theo!”
“Chàng điên rồi!” A Diễn lập tức che miệng hắn lại, “Đồ ngốc này, khó khăn lắm mới tu luyện thành người, sao có thể tuỳ tiện kết thúc sinh mạng của mình!”
Hắn nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng vuốt ve: “Nếu nàng không còn nữa, ta sống cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
“Đồ ngốc.”