Ông ta vội vàng gọi tên của thư ký vài lần nhưng không có ai ở bên ngoài đáp lại ông ta.
Hoàng Chấn ý thức được có điều là lạ, ông ta lập tức quay lưng bỏ chạy ra ngoài.
Nhưng lúc ông ta vừa chạy ra khỏi phòng tổng thống mới nhìn thấy tất cả bảo vệ của mình đều nằm la liệt trên mặt đất.
Bây giờ có vài người đàn ông vạm vỡ đang xử lý đám bảo vệ.
Vào giây phút Hoàng Chấn nhìn thấy đám người đó, thậm chí ông ta nảy sinh ảo giác
Bọn họ giống hệt như thú dữ chạy ra từ trong rừng rậm!
Hoàng Chấn lập tức lùi vào trong phòng tổng thống, ông ta vội vàng lấy điện thoại gọi điện cho Triệu Bắc Lâm.
Nhưng gọi liên tiếp mấy cuộc mà Triệu Bắc Lâm cũng không bắt máy.
“Không cần phải gọi nữa, Triệu Bắc Lâm và tám tên học trò của ông ta đã lên đường về tỉnh rồi”.
“Khốn nạn! Không ngờ lão già đó lại dám lừa tôi!”, Hoàng Chấn tức giận.
“Ông ta chẳng lừa ông đâu, vé xe về là tôi mua cho ông ta”.
“Mặc dù phân heo hơi nhiều một chút nhưng cũng đủ để đến thẳng biệt thự nhà họ Hoàng của ông”.
Nghe thấy thế, Hoàng Chấn nhìn Lý Phong chăm chú.
“Hóa ra mày là tay đấm đi theo Lưu Đức Luân à!?”
Hoàng Chấn vừa nhắc đến Lưu Đức Luân, Lưu Đức Luân đã đi từ ngoài cửa vào.
Lưu Đức Luân chào hỏi Lý Phong một cách cung kính trước mặt Hoàng Chấn, anh ta lên tiếng gọi: “Đại ca”.
“Đã xử lý xong lũ lâu la bên ngoài rồi, có cần gọi chiếc xe chở heo nữa để đưa chúng nó về tỉnh không?”
“Không cần gấp, chẳng phải ở đây vẫn còn một con heo sao?”, Lý Phong nói từ tốn.
Đại ca?
Hoàng Chấn ngơ ngác nhìn Lưu Đức Luân.
Ông ta không ngờ rằng hóa ra Lý Phong mới là kẻ chủ mưu của tất cả mọi chuyện.
Không phải cậu ta chỉ là một thằng ở rể thôi sao?
Còn là một thằng lang thang có lịch sử bị điên nữa.
Làm sao một thằng lang thang có thể khiến cho Lưu Đức Luân cúi đầu xưng thần?
Hoàng Chấn hoang mang.
Bởi vì chuyện này đã vượt qua dự liệu của ông ta!
Vào lúc này, đột nhiên vài chiếc điện thoại đổ chuông.
Lý Phong cười nhạt, anh nói với Hoàng Chấn: “Thức ăn ông đặt đã có rồi”.
Sau khi nói dứt lời, Lý Phong mở lồng bàn sắt hình bán nguyệt ấy ra.
Kết quả, không ngờ bên trong lại có bảy, tám cái điện thoại.
Lưu Đức Luân túm cổ áo Hoàng Chấn, đè ông ta xuống bên cạnh bàn: “Sếp Hoàng nghe máy đi!”
Hoàng Chấn nhìn Lý Phong và Lưu Đức Luân với gương mặt hung hãn.
Mặc dù không biết rốt cuộc bọn họ đang giở trò gì, thế nhưng ông ta vẫn cầm một trong số những chiếc điện thoại ở đây lên.
Vào lúc này, giọng nói của Hoàng Kha, em trai ông ta vang lên trong điện thoại.
Giọng nói của ông ta đong đầy vẻ sợ hãi và hoang mang.
“Anh cả, không xong rồi. Tập đoàn Lăng Tiêu và tập đoàn Thiên Nhất của Lưu Đức Luân bắt đầu phản kích rồi!”
“Chúng ta đã trúng độc kế của bọn họ! Anh cả, phải làm sao bây giờ? Em đã đầu tư hết 5 tỷ như anh cả dặn rồi!”
“Bây giờ nếu không rút lui thì chúng ta xong đời!”
Hoàng Chấn ném điện thoại sang một bên, ông ta cầm chiếc điện thoại vẫn luôn đổ chuông khác lên.
Lúc ông ta kề sát điện thoại vào tai, gương mặt ông ta lập tức trở nên trắng bệch!
Ông ta liên tục nhận vài cuộc gọi, gương mặt mỗi lúc một nhợt nhạt, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng túa ra.
Cuối cùng, cơ thể ông ta bắt đầu run rẩy.
Xong rồi!
Xong rồi xong rồi!
Bây giờ Hoàng Chấn ngồi phịch trên mặt đất.
Ông ta nhìn Lý Phong với ánh mắt sợ hãi tột cùng.
“Rốt cuộc cậu là ai?”
Lý Phong hờ hững nói vài chữ: “Ông không xứng được biết”.
Rồi sau đó, Lý Phong búng ngón tay.
Trương Hiểu Bình lập tức lấy một xấp văn kiện trong cặp ra, đặt lên bàn.
Lý Phong nhìn Hoàng Chấn chăm chú rồi nói: “Nếu như ông và em trai ông không muốn ngồi xe chở heo về biệt thự trên tỉnh thì hãy ký tên vào những văn kiện này”.
Hoàng Chấn vội vàng cầm lên xem.
Nếu như ông ta ký tên vào những văn kiện này thì tập đoàn của bọn họ sẽ tổn thất ít nhất là 3 tỷ!
Nhưng nếu như ông ta không ký mà cứ tiếp tục dây dưa, tất cả tiền vốn của bọn họ đều sẽ bị chôn ở Đông Hải!
Hoàng Chấn cắn răng, cuối cùng đành ôm hận ký tên của mình.