Một người đàn ông vạm vỡ đứng ra.
Ngô Hải là con trai thứ hai của lão và vợ lẽ.
Vua của thế giới ngầm thành Cô Tô.
Đòng thời, cũng là người có năng lực mạnh nhất bên cạnh trưởng tộc.
Tên Ngô Hải này giống như một đám mây đen treo lơ lửng trên bầu trời thành Cô Tô.
Mọi người bình thường chỉ cần nghe đến cái tên Ngô Hải là sợ mất mật rồi.
Nếu con cái không ngoan, bố mẹ sẽ lấy cái tên Ngô Hải ra để dọa chúng!
“Trước khi trời tối, hãy tập hợp toàn bộ lực lượng để nhuốm máu Đông Hải!”
Nhận được mệnh lệnh của Ngô Chí Vinh, Ngô Hải nở một nụ cười hung tợn.
Thành Cô Tô này, hắn đã chơi chán rồi.
Ngô Hải như một con hổ đói bị nhốt trong chuồng.
Hắn chỉ mong sao được giải thoát, nhe nanh vuốt sắc nhọn của mình.
Tunh hoành khắp nơi! Gào thét núi rừng!
Đông Hải, tao tới đây!
Lũ lớn!
Sóng thần!
Lúc này, tất cả anh hùng khắp nơi trong thế giới ngầm ở thành Cô Tô đều tập hợp tại đây.
Đồng thời, cũng có rất nhiều cao thủ tinh thuệ do gia tộc Ngô Thị tốn nhiều công sức nuôi dưỡng.
Một nhóm hàng mấy trăm người tập trung tại một công trường xây dựng ở ngoại ô phía Nam thành Cô Tô.
Bọn chúng sát khí đằng đằng, khí thế bức người.
Trước khi xuất phát, Ngô Hải đến đọc tuyên thệ.
Ngô Hải đứng trên bục cao, trên tay hắn không có loa.
Nhưng từng câu từng từ mà hắn nói ra đều vang vọng như sấm.
“Mọi người đều biết rằng cháu trai của tôi đã chết”.
“Với tư cách người làm chú, tôi nhất định phải báo thù cho nó”.
“Chỉ giết Lý Phong và những người thân bên cạnh hắn, thật sự không đủ cho nhiều người chúng ta như vậy”.
“Một nhóm người đông đúc như chúng ta chạy tới đó”.
“Chỉ có nhóm người phía trước có thịt để ăn, còn nhóm người phía sau thì giương mắt lên nhìn, như vậy thì không được, đúng không?”
Vừa dứt lời, lập tức có người lên tiếng.
“Lão đại, dù sao lần này chúng ta cũng thâu tóm toàn bộ Đông Hải, chi bằng làm một trận đến cùng đi”.
“Thuận tiện xử lý hết bọn nhãi dám chống lại chúng ta, mang về làm quà cho ông Ngô”.
“Hơn nữa, chúng ta từ vạn dặm xa xôi chạy đến đó”.
“Hay là bắt thêm vài người phụ nữ về chơi đùa, được không?”
“Lấy việc giết người làm niềm vui, đây không phải châm ngôn sống của chúng ta hay sao?”
Nói xong câu này, đám đông trở nên phấn khích!
Bọn chúng giống như những con thú dữ xổng chuồng.
Trong tiếng gầm rú, tháo sợi dây xích tên cổ.
Chuẩn bị toàn bộ lực lượng công kích Đông Hải.
Giải phóng tính hoang dã mạnh mẽ của bọn chúng!
Trút hết những thú tính trong người bọn chúng!
Lúc này, Ngô Hải mới liếc mắt nhìn bốn xung quanh, hỏi thuộc hạ bên cạnh.
“Chờ lâu như vậy rồi, sao vẫn còn hai nhóm người nữa chưa tới! Mau gọi điện thoại giục, các anh em ở đây đã đói khát lắm rồi!”
Brừm! Brừm!
Đột nhiên, một chiếc xe khách đường dài chạy tới.
Chậm rãi dừng lại ở cổng công trường.
Hàng chục người xuống xe.
Bọn họ chia thành ba đội.
Người dẫn đầu không phải ai khác.
Chính là Lý Nhị Ngưu, Dương Thiện Tề và Tang Cẩu.
Còn có Vương Tiểu Thất khiêm tốn đứng sau.
Ngô Hải thấy những người này rất lạ, liền hỏi: “Từ đâu tới?”
Lý Nhị Ngưu: “Từ Đông Hải tới”.
Tang Cẩu: “Hố đã đào xong rồi”.
Vương Tiểu Thất: “Tiễn chúng mày lên đường!”
Dương Thiện Tề: “......”
Thấy Dương Thiện Tề không lên tiếng, Vương Tiểu Thất dùng cùi trỏ huých vào người hắn: “Này Dương Thiện Tề, nói cho đàng hoàng nhé!”
Dương Thiện Tề nghĩ một hồi, hắn thật sự không nghĩ ra được câu gì.
Nói cũng không xong.
Lập tức xông lên cùng các thành viên trong đội.
“Giết!”
Lúc này, Dương Thiện Tề đang ngậm chặt miệng đột nhiên gầm lên một tiếng.
“Giết!”
Máu bắn tung tóe, tiếng hét vang trời!
“Ha ha ha! Bọn tao còn chưa tới đó, chúng mày đã tự daaxnn xác đến! Các anh em, mau chặt xác chúng cho tôi!”
Chiến!
Chiến đấu ác liệt!
Vừa mới bắt đầu.
Thắng bại đã rõ!
Nhà họ Ngô với lợi thế tuyệt đối về số lượng.
Nhưng toàn bộ bị đánh bại!
Lũ lượt ngã xuống như rơm rạ!
Cười, bọn chúng không thể cười được nữa.
Khóc, bọn chũng không có thời gian lau nước mắt.
Kêu gào thảm thiết!
Tiếng hét ai oán!
Nhóm người do Lý Nhị Ngưu đưa tới chính là đội quân tinh nhuệ nhất trong số những người tinh nhuệ!
Ba người bọn họ chiến đấu, xếp thành đội hình tam giác này đến tam giác khác, như một con dao sắc nhọn đâm thẳng vào kẻ thù ở phía trước.
Bọn họ bất khả chiến bại!
Bọn họ không chút sợ hãi!
Tuy nhiên, Ngô Hải nhàn nhã ngồi trên ghế nhìn đám đàn em từng người từng người bị đánh ngã.
Hắn vắt chéo hai chân, mặt không cảm xúc.
Lúc này, ánh mắt hắn tập trung vào chiếc Mercedes-Benz màu trắng ở đằng xa.
Một người bước xuống xe.
Lý Phong!
Anh vừa xuất hiện, Ngô Hải lập tức bật dậy.
“Ha ha, nhân vật chính cuối cùng cũng đến!”
“Nếu mày đã nóng lòng muốn chết thế, vậy tao sẽ cho mày toại nguyện!”
Ngô Hải đột nhiên nhảy lên cao.
Xuyên qua khoảng trống trên đầu mọi người”.
“Bụp!”