“Vị đại ca này xin đừng giết tôi, tôi bị tên Uông Nghị Sinh khốn kiếp này ép”.
Lý Phong nhếch mép, cười nhạt nói: “Muốn giữ mạng sống?”
“Tôi không muốn chết, tôi còn trẻ, tôi không thể chết!”
Lý Phong bóp chặt cổ Trình Lỗi, vứt về phía Uông Nghị Sinh, hai người va mạnh vào nhau.
“Không phải mày nói, tất cả đều do Uông Nghị Sinh ép mày sao?”
“Bây giờ mày diễn lại cái bộ dạng Uông Nghĩ Sinh ép mày lại với hắn một lần nữa”.
“Tôi, tôi, tôi, tôi không dám”. Trình Lỗi bị hai chân run rẩy, mặt tái mét.
Đột nhiên, Lý Phong bỗng trợn mắt nhìn hắn.
Vào lúc đó, cảm giác có mối nguy hiểm không thể lường trước đang nhắm vào mình.
Lúc này đũng quần Trình Lỗi ướt sũng.
Đối mặt với cái chết, hắn bất thình lình quay người lai, tóm lấy Uông Nghị Sinh ấn xuống.
“Bụp! Bụp! Bụp!”
Hắn giơ nắm đấm, hung hãn đấm Uông Nghị Sinh mấy đấm.
Có thể cảm giác đấm vẫn chưa đã tay.
Hắn lại đứng dậy, dùng giày da đạp Uông Nghị Sinh một cách hung hãn.
Cuối cùng, một chân dẫm lên khuôn mặt đẹp đẽ đã được chỉnh sửa tỉ mỉ của Uông Nghị Sinh.
“Lúc nãy không phải mày muốn tao liếm giày của mày rất sung sướng à?”
“Bây giờ nếu mày muốn sống, phải liếm đế giày của ông đây”.
“Đồ chó má, mày dám dối xử thế với tao, gia đình tao, sẽ không tha cho mày, mày và gia đình mày đều phải chết!”
“Ha ha ha ha! Trước khi tao chết, mày nên nghĩ cho mày trước đi”.
Vừa nói, Trình Lỗi giơ chân, hung hăng đạp thẳng lên khuôn mặt đầy kinh hãi của Uông Nghị Sinh!
“A!”
Uông Nghị Sinh kêu lên thảm thiết.
Khi Trình Lỗi bắt đầu trắng trợn không kiêng dè, thú tính của hắn lập tức bộc lộ ra.
Hắn đạp lên mặt Uông Nghị Sinh.
“A! Mặt của tôi!”
Hắn đá vào bụng Uông Nghị Sinh.
“Ái, bụng của tôi!”
Hắn nắm một chân của Uông Nghị Sinh lên, hung hãn đạp vào đũng quần.
“Ái! Của quý của tôi, của quý của tôi a a!”
Do hình ảnh trước mắt quá máu me.
Hứa Mộc Tình và Cố Ngôn Hi đã quay về xe Audi cũng vội vàng che mắt lại.
Không biết từ khi nào Phương Văn Văn đã đứng bên cạnh Lý Phong.
Tay cô cầm điện thoại, chụp lại cảnh đang diễn ra trước mắt.
“Liếm cho tao! Liếm cho tao! Đồ chó má mày!”
“Mày sinh ra ở gia đình họ Uông thì đã làm sao?”
“Ở đây là Thành Hải, là địa bàn của ông đây, ông đây cho mày chết, cho mày chết!”
Đối mặt với sự sống còn.
Khi sự phẫn nộ bộc phát.
Trình Lỗi đã phát điên rồi.
Hắn đạp rồi lại đạp, đấm liên hồi.
Hắn đấm vào mặt, đạp vào của quý của Uông Nghị Sinh.
Đến phút cuối, “bịch” một tiếng.
Một lần nữa hắn dùng giày da đạp lên mặt Uông Nghị Sinh.
Hắn dùng đế giày cứng chắc nghiến lên khuôn mặt bị đánh bầm dập của Uông Nghị Sinh, kêu lên như một kẻ tâm thần.
“Liếm ngay cho tao!”
Uông Nghị Sinh run rẩy lẩy bẩy đưa tay ra, tóm lấy chân Trình Lỗi, bắt đầu dùng lưỡi liếm.
“Ây a!”
Hắn vừa liếm được hai nhát, Trình Lỗi liền dùng đế giày dẫm lên lưỡi của hắn.
“Chó cũng không bằng, cần loại phế vật như mày có tác dụng gì? Mày phải làm theo bộ dạng vừa nãy của tao, liếm cho tốt vào!”
Lưỡi của Uông Nghị Sinh đã chảy máu, nhưng hắn không dám ngừng lại.
Bắt chước bộ dạng khi nãy của Trình Lỗi, hắn run rẩy lè lưỡi ra, cẩn thận liếm từng chút từng chút một.
“Khá lắm, khá lắm. Chính là như vậy, mày là đồ chó má!”
“Ha ha ha ha, không ngờ rằng Trình Lỗi tao đây lại cũng có ngày hôm nay”.
“Gia đình họ Uống chó má! Trong mắt tao cả nhà mày đều là chó!”
“Không phải mày tên là Uông Nghị Sinh à? Sủa cho tao nghe một tiếng xem nào!”
“Sủa, mau sủa như tiếng chó đi!”
Sau khi Trình Lỗi đạp hai phát, Uông Nghị Sinh giống như một chú chó nhỏ bị thương, bắt đầu sủa gâu gâu.
“Sủa chưa đủ vang, ông đây muốn nghe tiếng to hơn nữa!”
“Gâu! Gâu!”
Chính là như vậy, trong lòng Trình Lỗi cảm thấy thoải mái.
Cảm giác bạo tàn mạnh mẽ này khiến hắn cảm thấy mình đang đứng chễm chệ trên đỉnh cao của thế giới.
Hắn nhìn quanh, bây giờ hắn chính là bá chủ của thế giới này!
Tất cả mọi người đều bị dẫm đạp dưới chân hắn.
Vì thế, hắn đạp Uông Nghị Sinh càng mạnh.
Khi Trình Lỗi không ngừng lăng nhục Uông Nghị Sinh, sau lưng đột nhiên phát ra tiếng động lớn.
“Bịch!”
Khi Trình Lỗi quay người lại, phát hiện chiếc Audi màu đỏ đã rời đi.
Lý Phong-vừa rồi còn giống như vị thần giáng thế cũng đã không còn ở đó nữa.
Trong thùng xe ngoài hai tông sư đã chết, chỉ còn mỗi Trình Lỗi và Uông Nghị Sinh.
Xe tải lớn vẫn đang chạy như bay trên đường.
Sau khi giật mình thảng thốt, Trình Lỗi đột ngột bộc phát, trong mắt hắn lóe lên sự khát máu!
“Khốn nạn, khốn nạn, khốn nạn!”
“Mày chết đi, đi chết đi! Chỉ có mày chết đi, người khác mới không thể biết được!”
“Mày chết đi cho tao, chết đi cho tao a a a a!”
Trình Lỗi không biết, góc khuất bên cạnh có một cái giá ba chân.
Bên trên để một chiếc điện thoại, liên tục ghi hình.
......
Khu biệt thự nhà họ Lỗ.
Lỗ Diệu Quang và Ngô Chí Vinh ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm.
Khoảng thời gian gần đây, Ngô Chí Vinh luôn bên cạnh Uông Nghị Sinh.
Ngô Chí Vinh rất rõ, bây giờ chỉ cần hầu hạ tốt cậu chủ vốn được nuông chiều từ nhỏ là Uông Nghị Sinh.
Sau đó nhất định sẽ được lợi lộc lớn.
Ngô Chí Vinh nhìn Lỗ Diệu Quang nói: “Ông Lỗ, lần này chuyến đi Cô Tô của cậu Uông, đúng là thắng lợi trở về”.
“Minh tinh lớn, các em gà non, thiếu nữ thuần khiết, phụ nữ có chồng, cậu ta đều muốn chơi, tôi đều đã tìm cho cậu ta”.
“Vậy từng người đều đổi địa điểm, đổi cách chơi à”.
“Cậu chủ Uông có một số sở thích đặc biệt, ông phải thỏa mãn cậu ấy”.
“Yên tâm, yên tâm, quý nhân như cậu Uông, tôi sao có thể sơ suất được?”
Lỗ Diệu Quang nói tiếp lời.
“Đúng rồi, đối với chúng ta, cậu Uông có thể gọi là bước đệm danh vọng”.
“Chỉ cần giữ cho bước đệm này thăng bằng, chúng ta có thể vững vàng bước tiếp”.
“Gia đình họ Lỗ là gia đình danh tiếng số một ở đất Thành Hải này, đức cao vọng trọng, vững chắc như đá”.
“Ông chủ Ngô không phải cũng vậy ư?” Lỗ Diệu Quang tiếp tục nói, “Gia đình họ Ngô xưng bá ở Cô Tô, không có gia định họ Uông chống lưng, sao có thể tự do tự tại như bây giờ?”
Hai lão già đốn mạt nhìn nhau, đột nhiên cười lớn.
Lúc này, điện thoại của Ngô Chí Vinh rung lên.
Có người gửi đến một đoạn ghi hình.
Ngô Chí Vinh đang định mở ra, Lỗ Diệu Quang bên cạnh cười nói: “Cái video này chắc chắn là Trình Lỗi gửi đến”.
“Tên nhóc này nhiều mưu đồ, chắc chắn có ý gì đó”.
“Dù sao chúng ta cũng đang rảnh, chi bằng phóng lên ti vi thưởng thức đi”.
Hai lão gia đốn mạt, bây giờ mặc dù đã không còn hứng thú chơi gái nữa.
Nhưng vẫn ngứa ngáy trong lòng.
Không động chân động tay nhưng xem thì cũng được.
Ngay sau đó, họ mở video lên ti vi thật.
“Ha ha ha ha ha!”
Âm thanh ở phòng khách rất vang.
Video được mở lên, vọng lại tiếng cười trắng trợn của Trình Lỗi.
“Đồ chó má này liếm đi, mau liếm đế giày của ông đây!”
Bởi vì khi mở màn, khung cảnh hơi tối, nên chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Trình Lỗi.