Lúc này.
Đôi mắt Vũ Khuynh Mặc lấp lánh như bầu trời đầy sao, đột nhiên mở trừng trừng.
Ngay lập tức!
Chỉ nghe thấy tiếng “rầm” một nhát!
Bóng đen chặn đường Vũ Khuynh Mặc, đột nhiên bay ra!
Bóng đen này liên tục lộn nhào trong không trung.
Lúc tiếp đất.
“Rầm!”
“Rầm!”
“Rầm!”
Nền bê tông dưới chân đột nhiên lún xuống và nứt ra như mạng nhện!
Vũ Khuynh Mặc phớt lờ bóng đen đó và đi về phía Lý Phong.
Lúc này, bóng đen nói: “Cô năm”.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Vũ Khuynh Mặc hơi khựng lại.
Khi quay đầu lại nhìn, phát hiện bóng đen vừa nãy bị cô ta đánh bay lên trời này lại là quản gia của Lý Tấn, Lý Lâm.
“Cô năm, lão gia bảo tôi mời cô qua đó”.
Vũ Khuynh Mặc khẽ quay đầu lại, dưới ánh đèn đường, cô ta nhìn thấy một chiếc xe sang trọng đậu cách đó không xa.
Lúc này, cửa xe mở ra.
Lý Tấn đứng ở đó và vẫy tay với cô ta.
Nhín bóng lưng Lý Phong đang dần đi xa, Vũ Khuynh Mặc điều chỉnh lại nhịp thở của mình và đi về phía chiếc xe.
Cô ta đứng trước mặt Lý Tấn và kính cẩn cúi chào: “Cháu chào bác”.
“Chúng ta không phải là người ngoài, đây cũng không phải ở nhà, cho nên không cần phải khách sáo như vậy”.
Khi đối diện với Lý Tấn, Vũ Khuynh Mặc sẽ kìm chế khí chất mạnh mẽ của mình.
Cô ta lúc này trông giống như cô gái nhà hàng xóm.
Cô ta nói một cách thanh lịch và nhẹ nhàng, giọng điệu vẻ hiểu biết.
“Bác đến Thành Hải sao không nói với cháu một tiếng để cháu đi đón ạ”.
Lý Tấn liếc nhìn vào trong xe, cười nói: “Bác gái của cháu thích yên tĩnh”.
“Lần này chúng ta đi xuống phía Nam, ngoài cháu ra thì không một ai biết đâu đấy nhé”.
“Bác, bác gái cũng đến rồi ạ?”
Khuôn mặt tinh tế sắc sảo của Vũ Khuynh Mặc hiện lên chút kinh ngạc.
Cô ta chủ động đi vào trong xe.
Thấy một người phụ nữ trung niên với mái tóc hoa râm đang ngồi yên lặng trên ghế sau ô tô.
Người phụ nữ trung niên này rất đẹp.
Đẹp tựa một đóa hoa sớm mai.
Có chút mệt mỏi.
Nhưng cũng bộc lộ ra nét đẹp cổ điển quyến rũ.
Trên người bà ấy toát ra một loại khí chất đặc biệt.
Người phụ nữ này tên Lục An Lam, là vợ của Lý Tấn.
Và bà ấy cũng chính là mẹ ruột của Lý Phong.
Lý Tấn nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Lục An Lam.
Hai vợ chồng nhìn nhau, trong mắt ẩn chứa sự ngọt ngào sâu sắc.
Lý Tấn thở dài nói: “Ngày Tiểu Phong về nước, bác đã bảo quản gia đến đón nó”.
“Lúc đó muốn nói cho nó biết rằng mẹ nó thật ra chưa chết”.
“Nhưng thằng nhóc này tính khí cố chấp”.
“Quản gia chưa kịp nói gì thì nó đã buông lời cay nghiệt, nói sẽ phái người tới giết từng người một”.
Vũ Khuynh Mặc yên lặng lắng nghe.
Lý Tấn lại nói: “Năm đó, gia tộc Lý Thị đang trên bờ vực diệt vong”.
“Vì để bảo toàn tính mạng cho hai mẹ con nó, bác đã cố ý đuổi hai mẹ con nó ra khỏi nhà, lưu đày ở Đông Hải”.
“Đáng lẽ phía bên Đông Hải sẽ có người đón bọn họ”.
“Nhưng người này đã bị kẻ thù giết chết giữa đường”.
“Đó là lý do vì sao thằng nhóc này trải qua một khoảng thời gian khó khăn”.
Nói đến đây, Lý Tấn lại thở dài một hơi.
Trong mắt ông ta hiện lên vô số thăng trầm của cuộc đời.
“Sau này, khi bác đích thân tới Đông Hải, sức khỏe của bác gái cháu đã rất yếu rồi”.
“Trong lúc tuyệt vọng, bác chỉ có thể chọn cách chia cắt hai mẹ con”.
Lý Tấn đột nhiên cười.
Nụ cười này mang theo chút tự hào.
Mặc dù ông ta mắc nợ Lý Phong.
Nhưng thực lực và thân phận của Lý Phong bây giờ đã vượt xa gia tộc Lý Thị.
Anh không còn là cậu chủ cần được gia tộc che chở và bảo vệ nữa.
Mà bây giờ đã trở thành Chiến Thần Hồng Hải tối cao!
Lý Tấn cười nói: “Sau đó, nó bị một ông lão thần bí bắt đi mất, lần này trở lại thì đã hơn mười năm”.
“Bác, những chuyện bác nói cháu đều biết cả rồi, nhưng vì sao bác lại ngăn cháu gặp anh ấy? Hơn mười năm nay, cháu vẫn luôn đi tìm anh ấy”.
Lời nói của Vũ Khuynh Mặc ẩn chứa khát khao mãnh liệt về một tình yêu vĩnh cửu.
“Tâm tư của cháu bác hiểu”.
“Nhưng bây giờ cháu vội vàng hấp tấp chạy qua đó, cháu nghĩ xem tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì?”
Vũ Khuynh Mặc ngây người ra một lúc.
Cô ta không nghĩ nhiều.
Trong đầu của cô ta chỉ hiện lên hình ảnh mình và Lý Phong được đoàn tụ.
Về phần Hứa Mộc Tình.
Nếu như cô ta dám cản trở thì lập tức giết luôn!
Từ ánh mắt Vũ Khuynh Mặc, Lý Tấn nhìn thấy trong mắt Vũ Khuynh Mặc lóe lên một tia sát khí.
Lục An Lam vẫn ngồi im lặng không nói gì.
Bà ấy cố gắng nắm bàn tay nõn nà mảnh mai của Vũ Khuynh Mặc một cách khó khăn.
Giọng bà ấy nhẹ nhàng như làn gió thoang thoảng lúc chiều tà.
Dịu dàng.
Ấm áp.
“Tiểu Mặc, Phong Nhi là con của bác, bác hiểu nó”.
“Mặc dù nó có thực lực vô cùng mạnh mẽ nhưng trái tim nó lại rất mềm yếu”.
“Đặc biệt là đối với những người thân bên cạnh”.
“Những người này là giới hạn của nó, không ai được phép động vào”.
Im lặng một lúc, Vũ Khuynh Mặc khẽ gật đầu: “Cháu hiểu rồi ạ”.
“Cám ơn bác gái, cháu sẽ tiếp xúc với Hứa Mộc Tình trước, xem xem rốt cuộc cô ta là người phụ nữ như thế nào”.
“Cháu nhất định sẽ không thua cô ta đâu”.
Nói xong, Vũ Khuynh Mặc chào vợ chồng Lý Tấn rồi theo cơn gió lạnh rời đi.
Ngay khi Vũ Khuynh Mặc vừa đi, Lục An Lam nói nhỏ: “Chúng ta cũng đi thôi, tới Đông Hải”.
Lý Tấn gật đầu.
Hai vợ chồng bọn họ đều biết rằng, ngày mai Lý Phong nhất định sẽ quay về Đông Hải.
Vì ngày mai là ngày giỗ của Lục An Lam.
......
Thi thể Chu Mỹ Trân được tìm thấy vào trưa ngày hôm sau.
Mặc dù Chu Mỹ Trân đã bảy mươi tuổi nhưng bà ta đã kết hôn hàng chục lần trong nhiều năm và có quan hệ với vô số người đàn ông.
Tuy nhiên bà ta không có con.
Người hầu run rẩy gọi điện thoại cho Chu Minh Thiệu, trưởng tộc gia tộc họ Chu.
Lúc này, ở cảng Chi Châu Phương Đông, Đông Hải.
“Gì cơ!?”
Ngay khi biết tin, tiếng gầm của Chu Minh Thiệu vang vọng khắp cả căn biệt thự.
Chu Mỹ Trân là em gái ruột của Chu Minh Thiệu.
Hai người cùng nhau lớn lên.
Chu Mỹ Trân trở nên nổi loạn, thậm chí biến thái như vậy.
Nguyên nhân chủ yếu là do Chu Minh Thiệu quá nuông chiều.
Mẹ mất sớm, bố đi làm ăn buôn bán ở bên ngoài.
Là anh trai, Chu Minh Thiệu đối xử với em gái rất tận tình chu đáo.
Muốn cái gì có cái đó, trước giờ chưa bao giờ ngăn cản bà ta làm gì.
Đối với Chu Minh Thiệu, Chu Mỹ Trân vừa là em gái vừa là con gái.
Tin về cái chết của Chu Mỹ Trân khiến Chu Minh Thiệu rất kích động.
Phẫn nộ!
Sự tức giận tột cùng lan tỏa khắp trong biệt thự.
“Điều tra! Lập tức điều tra cho tôi! Rốt cuộc ai là người đã giết chết em gái tôi”.
“Tôi phải nghiền nát xương nát thịt chúng nó ra, khiến cho cả gia tộc chúng nó phải hối hận vì đã có mặt trên đời này!”
Ngay lập tức, một nửa số cao thủ của gia tộc Chu Thị được phái đi!
Bọn họ giống như những con ong bắp cày mang theo sự chết chóc, tràn về phía Thành Hải!!
Lúc này, Lý Phong và Hứa Mộc Tình đã về đến Đông Hải.
Hôm nay là ngày giỗ của mẹ Lý Phong.
Nhưng Lý Phong không nói cho Hứa Mộc Tình biết.
Anh một mình lái xe rời khỏi thành phố.
Đến một ngôi chùa trên núi để thờ cúng.
Đây là một ngôi chùa rất bình thường.
Không có cung điện hào hoa tráng lệ.
Cũng không có tượng Phật tỏa ra ánh sáng vàng ở khắp nơi.
Chỉ có một bức tượng Phật bằng đất sét ở trong gian chính của ngôi chùa.
Có một nhà sư mặc áo cà sa đã bạc màu.
Hai mắt nhắm nghiền, tay đang cầm cái mõ gõ nhẹ.
“Cốc, cốc, cốc....”