Giống như đống rác trong những chiếc thùng này!
Nhìn chiếc Hummer Limousine của Vũ Khuynh Mặc rời đi.
Hậu Thư Hạo gầm lên một tiếng.
“Lý Phong, mày chết chắc rồi, bây giờ mày chết chắc rồi!!”
Hậu Thư Hạo lấy điện thoại di động ra và hét vào điện thoại: “Cậu lập tức tập hợp lực lường đi đến Đông Hải giết chết Lý Phong cho tôi!”
Hậu Thư Hạo không còn giả vờ lịch lãm nữa.
Bây giờ, cảm giác xấu hổ nhục nhã và cơn giận bừng bừng khiến hắn chỉ muốn nhìn thấy đầu của Lý Phong rơi xuống!
Sau khi gầm lên một tiếng, Hậu Thư Hạo đập điện thoại xuống đất.
Cậu thư ký mặc vest chỉnh tề bên cạnh nhanh chóng ngồi xổm xuống, định nhặt điện thoại lên.
Kết quả, Hậu Thư Hạo giơ chân lên và đạp mạnh xuống.
“Khốn kiếp! Khốn kiếp! Khốn kiếp!!”
Hậu Thư Hạo đá mạnh vào người thư ký.
Hắn trút hết mọi bực tức lên người thư ký.
Thư ký bị hắn đạp cho mấy nhát, trên khóe miệng còn có vết máu.
Nhưng từ đầu đến cuối anh ta không không dám kêu than một tiếng.
Sau khi Hậu Thư Hạo trút giận xong, tâm trạng của hắn cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại.
Lúc này, hai mắt hắn khẽ đảo.
Trong mắt hắn ánh lên một tia sắc bén.
“Tao sẽ không để cho thằng Lý Phong chết một cách nhẹ nhàng, dễ dàng như vậy đâu”.
“Tao muốn hắn đau khổ cùng cực!”
“Tao muốn hắn lâm vào đường cùng, quỳ xuống trước mặt tao cầu xin tha thứ”.
“Tao muốn giết chết gia đình, người thân và bạn bè của hắn trước mặt hắn!”
Đúng lúc này, Hậu Tinh Vũ gọi điện đến.
Trong điện thoại, giọng của Hậu Tinh Vũ vô cùng phấn khích: “Anh, hàng đến rồi phải không?”
“Chất lượng không tồi đúng không, vật liệu được tập đoàn Lăng Tiêu lựa chọn rất kỹ càng….”
Hậu Thư Hạo không đợi Hậu Tinh Vũ nói xong đã lập tức ngắt lời.
Hậu Thư Hạo sẽ không thừa nhận bản thân mình thất bại!
Hắn cho rằng hắn không hề thất bại!
Hắn là thiên tài, thiên tài làm sao có thể thua được cơ chứ?
Chỉ là do tên ngốc Hậu Tinh Vũ không hoàn thành công việc.
Nhưng với tư cách là cấp trên hắn sẽ không nói ra những lời như vậy.
Dù sao thì những chuyện vặt vãnh bẩn thỉu như vậy cần bọn ngu ngốc như thế này làm.
Nếu không thì làm sao có thể thể hiện được sự xuất sắc vượt trội của hắn?
Hắn là thiên tài!
Thiên tài làm sao có thể tự mình làm được!
“Những lời vô ích này không cần nói nữa”.
“Anh hỏi em, lúc trước em nhắc nơi được gọi là cấm địa Đông Hải là do đằng sau có thế lực chống lưng, chuyện này cụ thể là như thế nào?”
Hậu Tinh Vũ nhanh chóng nói ra tất cả những thông tin mà mình biết.
Theo như những thông tin mà Hậu Tinh Vũ lấy được từ chỗ Chu Minh Thiệu.
Thế lực đứng sau Đông Hải chính là Hàn Sơn.
Từ trước đến nay, tất cả những kẻ đột nhập vào Đông Hải đều bị Chung Vô Thất giết chết.
Chính vì có Chung Vô Thất đứng đằng sau dung túng cho Lý Phong nên bọn chúng mới dám làm càn như vậy!
Hậu Thư Hạo sau khi nghe xong, sắc mặt tối sầm lại, lạnh lùng nói: “Hàn Sơn à, anh sẽ lập tức phái người đến đó giải quyết”.
“Em nói với Chu Minh Thiệu, nhanh chóng huy động tất cả lực lượng của Thành Hải cho anh”.
“Ba ngày, anh cho ông ta thời gian ba ngày, phải khiến cho tập đoàn Lăng Tiêu phá sản”.
“Nếu không thì ông ta cứ chờ chết đi!”
Nói xong, Hậu Thư Hạo liền cúp máy.
Hắn gọi Hồ Khải đến.
“Cậu lập tức mang Phong, Vũ, Lôi, Điện đến thành Cô Tô tiệu diệt môn phái Hàn Sơn cho tôi”.
Sát khí đằng đằng.
Lúc này, trong mắt Hậu Thư Hạo lộ ra sát khí đằng đằng.
Hậu Thư Hạo là một kẻ có thù nhất định phải trả!
Lý Phong lại dám chọc giận hắn, hắn sẽ trả thù Lý Phong gấp mười lần.
Khi Hồ Khải rời đi, trên khuôn mặt của Hậu Thư Hạo lại nở một nụ cười rạng rỡ.
“Lý Phong, bắt đầu từ bây giờ, tao sẽ giết sạch từng người từng người một bên cạnh mày!”
“Lý Phong, tao sẽ giữ mày đến cuối cùng!”
“Tao sẽ chặt đứt tay chân mày, cho vào hũ để muối dưa”.
“Ha ha ha!”
Chung Vô Thất gần đây rất nhàn nhã.
Ông ta đã chán ở thành Cô Tô rồi.
Bây giờ cứ cách ba đến năm hôm ông ta lại chạy đến Đông Hải.
Những người không biết sẽ nghĩ rằng Chung Vô Thất có bồ nhí ở Đông Hải, ở Đông Hải vờn ong bắt bướm.
Thật ra, Chung Vô Thất mỗi ngày đều đi lang thang trên khắp các con phố và ngõ hẻm của Đông Hải, trông thư thái như người già nghỉ hưu không có việc gì làm.
Trên thực tế, đây là Lý Phong đề xuất cho Chung Vô Thất.
Chung Vô Thất ở giai đoạn này, dù cho có võ công cao cường cũng không còn ý nghĩa gì nữa rồi.
Thứ Chung Vô Thất cần là sự lĩnh hội về bản thân và sự đột phá trong lĩnh vực của mình.
Ông ta đã bị giam cầm mấy chục năm ở cảnh giới chưởng môn rồi. Đam Mỹ Hiện Đại
Thiên tài lừng lẫy một thời nay đã dần dần già cỗi, gần đất xa trời.
Cũng chính vì vậy mà thời gian trước đây, ông ta đã dồn toàn lực để thống trị phương Đông.
Sự xuất hiện của Lý Phong giống như một cái tát, tát mạnh vào mặt ông ta.
Cái tát này cuối cùng cũng khiến Chung Vô Thất tỉnh lại.
Ngăn chặn Chung Vô Thất khiến Hàn Sơn lầm vào tình thế không thể nào hồi phục được.
Vì để đột phá bản thân.
Chung Vô Thất thành tâm xin lời khuyên của Lý Phong.
Câu trả lời của Lý Phong cho Chung Vô Thất, rất đơn giản.
Đi nhiều hơn, xem nhiều hơn, ăn uống no say, vui chơi thỏa thích.
“Ái chà, thằng nhóc này, đẹp trai quá!”
“Nào, nào, nào, tới đây mua một cốc sữa đậu nành đường đỏ cho dì đi”.
“Dì nói cho cháu biết, con bé hàng xóm nhà dì cực kỳ xinh đẹp, rất hợp với cháu đấy”.
“Nếu như cháu vừa ý, dì sẽ lập tức giới thiệu cho cháu”.
Buổi chiều, Chung Vô Thất đến “Lang Huyệt” đúng giờ.
Ông ta thường xuyên đến sân tập luyện này, giống như quay về nhà của mình.
Tuy nhiên, hôm nay lại bất ngờ gặp một bà cô trung niên.
Bà cô trung niên này đang bán sữa đậu nành đường đỏ của mình cho từng thành viên trong đoàn đi ngang qua.
Chung Vô Thất đi ngang qua gian hàng của bà cô này, bà cô đột nhiên hét lớn: “Ôi, anh bạn già này”.
“Tôi thấy ám khí trên người ông rất nặng, ấn đường (phần nằm giữa hai lông mày) chuyển sang màu đen rồi này!”
“Nào, tới đây uống ly sữa đậu nành đường đỏ giải bớt ám khí đi”.
Nếu là trước đây, Chung Vô Thất nhất định sẽ không thèm đếm xỉa đến cái miệng hoạt ngôn của bà cô này.
Tuy nhiên, kể từ khi nghe lời khuyên của Lý Phong, Chung Vô Thất có thói quen quan sát tất cả mọi người mà ông ta nhìn thấy.
Theo lời Lý Phong, đây được gọi là cảm nhận và thấu hiểu cuộc đời của người khác, tìm ra ý nghĩa thực sự của cuộc đời mình.
Bà cô này mặc dù tuổi đã lớn rồi, nhưng cuộc sống của bà ấy rất phóng khoáng, nét mặt bà ấy hồng hào, nụ cười trên môi khiến người khác cảm thấy rất dễ chịu.
Chung Vô Thất dừng lại, sau đó ông ta thật sự đến gian hàng của bà cô đó và gọi một cốc sữa đậu nành đường đỏ.
Sữa đậu nành này thật sự rất ngon.
Chung Vô Thất uống hơn nửa cốc, sau đó hỏi bà cô đó: “Vừa nãy bà nói ấn đường của tôi đã chuyển sang màu đen, trên người có ám khí, như vậy là có ý gì?”
Bà cô chỉ tay lên trán ông ta: “Bí mật động trời không thể tiết lộ, trừ khi….”
“Trừ khi cái gì?”
“Ông mua thêm hai cốc nữa”.
Chung Vô Thất cảm thấy rất thú vị, lại mua thêm hai cốc nữa.
“Nếu ông đã thành tâm muốn biết, vậy tôi sẽ nói cho ông nghe”.
“Ông và con cháu của ông sẽ gặp phải một trận tai ương”.
Chung Vô Thất cau mày, nhưng sau đó lại lập tức thả lỏng ra.
Ông ta cười nói: “Tôi chưa từng kết hôn, cũng không có con cái, hiện giờ đang ở một mình”.
“Bà nói những lời này hình như không linh ứng trên người tôi rồi”.
Bà cô này bày ra bộ dạng ông thích tin thì tin không tin thì thôi, chả buồn giải thích với Chung Vô Thất.
Lúc này, một chiếc ô tô mang biển hiệu Cô Tô bất ngờ từ phía trước lao tới!
Hai người xuống xe.
Cả hai người này đều là đệ tử của Chung Vô Thất.
Hai người này bước đi vô cùng lo lắng và hoảng sợ.