“Tiền?”
Lý Phong nhìn thấy tia sáng trong mắt Giang Hữu Vi càng lúc càng mãnh liệt.
Ngay lúc này, Giang Hữu Vi giống như rơi xuống hố băng.
Đột nhiên, cảm thấy sống lưng lạnh toát, toàn thân run lên bần bật.
Nổi đầy da gà.
“Tổng biên tập Giang, bây giờ ông chỉ có một lựa chọn duy nhất”.
“Vừa nãy ông nói muốn có năm triệu, tôi có thể dùng năm triệu này để mua đứt công ty của ông”.
“Từ nay về sau, công ty truyền thông này của ông sẽ trở thành một công ty con của tập đoàn Lăng Tiêu”.
Con ngươi của Giang Hữu Vi giãn ra.
Ông ta nhìn Lý Phong với ánh mắt không thể tin được
“Anh Lý, anh vừa nói cái gì?”
“Anh muốn mua lại công ty của tôi?”
Giang Hữu Vi kinh ngạc!
Anh ta không ngờ Lý Phong mới đến chưa bao lâu đã mở lời muốn mua lại công ty truyền thông của mình!
Công ty truyền thông này là tất cả của Giang Hữu Vi.
Ông ta là một cậu thanh niên quê mùa còn chưa tôt nghiệp cấp ba.
Năm đó đi theo đồng hương đến thành phố Thiên Môn.
Ông ta từ hai bàn tay trắng, không ngừng nỗ mới có được thành công như bây giờ.
Vậy mà chỉ với một câu nói, Lý Phong muốn cướp hết tất cả của ông ta!
“Không được! Tôi không bán!”
“Bất kể anh ra giá bao nhiêu, tôi cũng sẽ không rời khỏi công ty”.
Giang Hữu Vi rất kích động.
Cho đến lúc này, hai mắt ông ta mới lóe lên ánh nhìn mà Lý Phong đã muốn nhìn thấy từ lâu.
Khi nãy Giang Hữu Vi trong mắt Lý Phong chỉ là một người làm ăn nhỏ, vì trục lợi mà không từ bất kể thủ đoạn nào.
Những mánh khóe của ông ta vô cùng đê tiện.
Chỉ khi đối mặt với sự sống còn, thời khắc liên quan đến sinh tồn của công ty tuyền thông.
Trong mắt Giang Hữu Vi lúc này mới ánh lên được ý chí và khát vọng của cậu thanh niên quê mùa năm đó!
“Ai nói là ông phải rời đi?”
“Hả?”
Đột nhiên Lý Phong thốt ra một câu khiến cho Giang Hữu Vi ngẩn người ra.
Lý Phong cầm cặp tài liệu từ tay Hứa Hạo Nhiên, đưa cho Giang Hữu Vi.
“Ký xong bản hợp đồng này, năm triệu sẽ trực tiếp chuyển đến tài khoản của ông.
“Tập đoàn Lăng Tiêu sẽ có bảy mươi phần trăm cổ phần trong công ty truyền thông này”.
“Ba mươi phần trăm còn lại là của ông, ông vẫn là tổng biên tập của công ty truyền thông”.
“Chỉ là về sau mỗi nội dung bản tin của công ty phải thông qua xét duyệt của tập đoàn Lăng Tiêu”.
Giang Hữu Vi ngây người ra, ông ta ngây ngẩn cả người.
Khi nãy ông ta còn đang nghĩ về cái bánh từ trên trời rơi xuống.
Không ngờ rằng cái bánh này còn to hơn những gì ông ta nghĩ!
Công ty truyền thông nhỏ bé của ông ta so với tập đoàn Lăng Tiêu giống như hạt cát giữa sa mạc.
Có thể trở thành một phần của tập đoàn Lăng Tiêu, là việc tốt mà nằm mơ cũng không thấy được!
Giang Hữu Vi phản ứng rất nhanh, ông ta lập tức cầm bút ký lên bản hợp đồng.
Ký xong, Giang Hữu Vi ngẩng đầu nhìn Lý Phong nói: “Anh Lý, tôi không hiểu vì sao anh lại làm như vậy?”
“Đối với tập đoàn Lăng Tiêu, công ty truyền thông của tôi chỉ là một công ty vô cùng nhỏ bé”.
“Các anh hoàn toàn có thể tự thành lập một bộ phận”.
“Hơn nữa, khi nãy thái độ của tôi rất tệ”.
Nói đến đây, Giang Hữu Vi bất giác cười thống khổ.
“Việc này, ông phải cảm ơn vợ ông”.
Giang Hữu Vi ngây người ra
“Khi vừa mới chuyển đến đây, mẹ vợ tôi có mua thức ăn ở một quán trong chợ, bà ấy có quen một người bạn”.
“Hai người đều có cùng sở thích nấu nướng nội trợ”.
“Thông qua mẹ vợ tôi, tôi mới biết mặc dù ông đối xử rất nghiêm khắc với nhân viên của mình”.
“Thế nhưng khi ở nhà với vợ con, ông luôn đáp ứng mọi yêu cầu của họ”.
“Ông không phải là một ông chủ tốt nhưng ông hoàn toàn là một người chồng người cha tốt”.
Lý Phong đưa tay chỉ ra phía ngoài cửa sổ, chỉ vào những nhân viên đang dốc sức làm việc miệt mài chăm chỉ.
“Ông cũng đã từng giống như họ”.
“Trên cương vị công việc của mình luôn dốc hết sức làm việc”.
“Vừa muốn được ông chủ khen ngợi”.
“Ngoài ra, càng muốn dựa vào sự cố gắng của bản thân để thực hiện được lý tưởng của mình”.
“Lý tưởng rất đẹp, nhưng hiện thực luôn luôn tàn khốc”.
Trước đó, ông đã thất bại trước hiện thực khốc liệt.
Nhưng bây giờ, tôi hy vọng ông có thể lấy lại lòng tin của bản thân.
Giang Hữu Vi hít một hơi thật sâu, nhìn ánh mắt Lý Phong, rơm rớm nước mắt.
Tiếp đó, Giang Hữu Vi đi thẳng ra ngoài, hét lên một tiếng với tất cả những nhân viên đang dốc sức làm việc.
“Mọi người nghe rõ cho tôi!”
“Trước sáu giờ tối nay, tất cả mọi người hãy thu hồi những tin tức tiêu cực về tập đoàn Lăng Tiêu cho tôi!”
“Sau đó tan làm, thưởng mỗi người mười nghìn tệ”.
Hoan hô!
Vui sướng!
Tất cả nhân viên trong văn phòng làm việc hăng say nhiệt huyết hơn!
Trên đường về văn phòng.
Hứa Hạo Nhiên nhìn Lý Phong với vẻ mặt khó hiểu.
“Anh rể, gia tộc Hậu Thị sao cứ đối đầu với chúng ta mãi thế nhỉ?”
“Đám người khốn nạn đó cứ thế mãi, chúng ta cần phải nghĩ cách trị tận gốc chúng”.
Trong mắt Lý Phong lóe lên một tia mãnh liệt.
“Thế gia tài phiệt vốn chỉ là một khối u của xã hội”.
“Phương pháp trị tận gốc chúng không chỉ là phẫu thuật cắt bỏ nó đi, mà còn phải trị tận gốc, nhổ bỏ gốc rễ của nó”.
Nghe đến đây, hai mắt Hứa Hạo Nhiên sáng rực lên.
“Anh rể, vậy anh mau nói xem, tiếp theo chúng ta nên làm gì?”
Lý Phong quay đầu nhìn Hứa Hạo Nhiên nói: “Ngay lập tức sẽ có người nói với em nên làm thế nào, anh đếm đến ba, người này sẽ xuất hiện”.
“Một”.
“Hai”.
“Ba”.
Lý Phong vừa dứt lới, điện thoại trong túi Hứa Hạo Nhiên reo lên.
Hứa Hạo Nhiên lấy điện thoại ra thấy cuộc gọi là của Trương Hiểu Bình gọi đến.
“Anh rể, anh thật là vi diệu đấy!”, Hứa Hạo Nhiên vội rút điện thoại ra.
“Anh Phong có đang ở cạnh anh không?”
Hứa Hạo Nhiên gật đầu nói: “Tôi đang ở cùng anh rể đây”.
“Anh với anh Phong lập tức đến nhà máy sản xuất mỹ phẩm Đông Phương, ở đó xảy ra chuyện rồi!”
Sau khi tắt máy, Hứa Hạo Nhiên nói với Lý Phong: “Anh rể, tiếp theo làm gì bây giờ?”
“Có người muốn chơi với lửa, vậy chúng ta sẽ chơi cùng họ một trận thật vui”.
“Tiện thể thu phục con sói hoang, giữ lại trong nhà, trông nhà cho chúng ta”.
Nói xong, Lý Phong khẽ nhếch mép, trên mặt hiện lên nụ cười bí hiểm.
Ngay lúc này, tại biệt thự gia tộc họ Hậu.
Hậu Thụy Minh và William ngồi ở phòng khách, thư thái nhâm nhi rượu vang.
Khắp phòng khách vang lên bản nhạc thính phòng nhẹ nhàng sâu lắng.
Một vị đầu bếp cao cao tóc bạch kim.
Đang dùng dao rất thành thục, cắt từng miếng xúc xích Tây Ban Nha phục vụ hai người đàn ông.
“William yêu dấu, không ngờ một tiến sĩ người Anh như anh, lại tinh thông pháp dùng binh của người Hoa Hạ bọn em”
“Kế ly gián mượn dao giết người của anh thật xuất sắc!”
Bây giờ tất cả những điều Hậu Thụy Minh đang nói chính là cách đối phó với tập đoàn Lăng Tiêu mà William nghĩ ra.
William này không giống với những người nước ngoài khác.
Hắn ta còn tỉ mỉ hơn cả đàn bà.
Sở trường của hắn là ủ mưu tính kế thủ đoạn nham hiểm!