Viên Điền Hồng sửng sốt.
"Ông nói gì?"
"Chẳng nhẽ cao thủ cấp Vương là
con trai ông sao?"
"Không thể nào! Thằng con vô dụng
của ông sao có thực lực mạnh thế
được".
"Nếu nó đã là cao thủ cấp Vương,
sao phải chịu nhục đi ở rể chứ?"
"Nếu nó đã là cao thủ cấp Vương thì
sao vẫn luôn trốn ở Đông Hải không
ra chứ?"
Viên Điền Hồng hỏi Lý Tấn liên tiếp
bốn câu.
Ông ta hét rách cả họng, mặt mũi
đỏ bừng, gân xanh trên trán hằn
lên.
Nhưng Lý Tấn vẫn dửng dưng như
cũ.
"Ông Viên à, trên đời này có rất
nhiều chuyện ông không biết".
"Ông với tôi già rồi".
"Có đéo ý".
Rõ ràng là người đứng đầu của một
trong bốn thế gia lớn ở thủ đô,
nhưng vì tức đến sôi máu mà ông
ta không nhịn được văng tục.
Mặt mũi ông ta đỏ bừng, ngón tay
run rẩy chỉ vào Lý Tấn.
"Tất cả chuyện này là ông bịa ra để
lừa tôi đúng không?"
"Ông vì muốn báo thù cho đứa con
cả mà bịa ra để tôi tức chết".
Viên Điền Hồng như núi lửa sắp
phun trào, mặt đỏ bừng, miệng sùi
bọt mép.
Lý Tấn vẫn rất ung dung.
"Cái chết năm đó của con trai tôi
tuy là ông cũng phải chịu một phần
trách nhiệm".
"Nhưng nguyên nhân chính cũng
không phải do ông, sao tôi phải phí
sức để chọc tức ông chứ?"
"Ông cũng chỉ là con chó người ta
nuôi mà thôi".
"Tôi chọc tức ông làm gì?"
Điền Viên Hồng đột nhiên cười điên
cuồng: "Ha ha ha!"
"Tôi đúng là một con chó mà nhà
họ Long nuôi".
"Nếu tôi là chó thì ông là gì?"
"Bốn thế gia lớn ở thủ đô cái chó
gì".
"Tôi với ông giống nhau, chỉ là súc
sinh bọn chúng nuôi mà thôi".
Đối mặt với sự công kích của Viên
Điền Hồng.
Lý Tấn vẫn rất thờ ơ.
"Ông nói đúng".
"Chúng ta đúng chỉ là công cụ bị
bọn chúng khống chế".
"Nhưng con trai tôi thì không".
"Ha ha ha, thằng con của ông á, nó
còn không có tư cách làm công cụ ý
chứ".
"Ông cứ chờ xem, sẽ có người
nhanh chóng khiêng thi thể con trai
và con dâu ông ra ngoài thôi".
Viên Điền Hồng vừa dứt lời.
Bỗng có một chiếc xe tải nhỏ từ
trong thôn chạy đến.
Xe tải chạy thẳng đến trước mặt
Viên Điền Hồng.
Cửa xe mở ra, lái xe Vương Tiểu
Thất bước xuống.
Viên Điền Hồng vừa nhìn thấy
Vương Tiểu Thất thì hơi nhăn mày.
Người trước mắt tuy nhìn thì không
thấy có gì đặc biệt.
Nhưng Viên Điền Hồng cảm nhận
được một phần áp lực trên người
Vương Tiểu Thất.
Từ đầu đến chân Vương Tiểu Thất
nhìn rất bình thường nhưng ánh
mắt cậu ta sắc như dao.
Dù là Viên Điền Hồng cũng không
dám nhìn thẳng vào mắt cậu ta.
Viên Điền Hồng cau mày, nhìn chằm
chằm Vương Tiểu Thất hỏi.
"Cậu là ai?"
"Chẳng nhẽ cậu là cao thủ được
phái đi bảo vệ Lý Phong à?"
Vương Tiểu Thất khạc đờm.
Cậu ta nghiêng đầu, khoe ra dáng
vẻ của một tên côn đồ.
"Ông già, ông là Viên Điền Hồng -
người đứng đầu nhà họ Viên đấy
hả?"
Lần đầu tiên có người dám dùng
giọng điệu này nói chuyện với Viên
Điền Hồng.
Cũng là lần đầu tiên bị người ta gọi
là ông già.
Ông ta kiềm chế suy nghĩ muốn
bước lên vặn gãy cổ Vương Tiểu
Thất.
Lạnh lùng hỏi: "Cậu là ai?"
"Tôi là ai ông không cần biết".
"Tôi chẳng qua chỉ là một tên đệ
dưới trướng đại ca tôi mà thôi".
Vừa nói, tay Vương Tiểu Thất vừa
vỗ lên thùng xe phía sau.
"Đại ca tôi bảo tôi đến tặng ông
một số đặc sản của Ninh Châu".
"Phiền ông nhận giúp".
"Ninh Châu?"
"Cậu nói là các cậu đến từ Ninh
Châu?"
Lại có hai tên đệ từ trên xe bước
xuống.
Mở cửa thùng xe phía sau ra.
Bên trong thùng xe là một đám
người mặc áo liệm.
Tay chân đám người này méo mó
xiêu vẹo, Viên Điền Hồng vừa liếc
mắt nhìn đã biết bọn họ đi đánh
què tay què chân rồi.
Hơn nữa sẽ không bao giờ lành
được.
Cách đánh què tay què chân này
đúng là rất đỉnh.
Viên Điền Hồng sống bao nhiêu
năm như thế nhưng đây là lần đầu
tiên ông ta nhìn thấy.
Lúc bọn họ ném một người xuống
trước mặt Viên Điền Hồng, hai mắt
ông ta bỗng mở to.
Bởi vì người bị ném xuống là Muto
Yutaro.
Muto Yutaro và người của hắn
giống nhau, tay chân đều đã bị
đánh gãy.
Người cuối cùng bị vứt từ trong
thùng xe ra.
Là một gã đàn ông trung niên.
Trên người gã mặc một bộ quần áo
không giống bình thường.
Bởi vì trên bộ quần áo này in biểu
tượng của gia tộc Muto.
Cho dù chân tay người này đã bị
đánh gãy, nhưng Viên Điền Hồng
vẫn cảm nhận được phong thái hơn
người của gã.
Gã là cao thủ luôn âm thầm bảo vệ
Muto Yutaro.
Lúc trước khi Muto Yutaro ở biệt thự
của Viên Điền Hồng, ông ta đã cảm
nhận được rồi.
Mặc dù hai người chưa từng đánh
với nhau nhưng Viên Điền Hồng
biết.
Nếu ông ta đánh với gã trung niên
này, ông ta cũng không có cách nào
đánh thắng gã trong vòng một trăm
chiêu.
Đây là cao thủ cấp Vương.
Cao thủ như thế sao lại rơi vào kết
cục này chứ?
Viên Điền Hồng hoảng sợ.
Ông ta quay đầu nhìn ngôi nhà trên
sườn núi.
Rốt cuộc trong ngôi nhà đấy có thứ
gì, ai có thể đánh đám người bọn
họ ra nông nỗi này?
Tính từ lúc Muto Yutaro ra tay đến
giờ không tới mười phút.
Ai có thể trong thời gian cực ngắn
như vậy gây ra thảm cảnh đáng sợ
này.
"À, đúng rồi, còn có cái này nữa".
Sau đó, vẻ mặt Vương Tiểu Thất dè
bỉu lấy từ trong xe ra chuôi của
thanh kiếm Muramasa và một nửa
lưỡi kiếm của nó.
"Keng".
Vương Tiểu Thất ném thanh kiếm
như ném một túi rác xuống trước
mặt Viên Điền Hồng.
"Đại ca tôi nói, cái loại kiếm thế này
đừng khoe ra, mất mặt lắm".
"Nó còn không bằng con dao cắt cỏ
cho thỏ ăn của nhà nông".
Nói xong, Vương Tiểu Thất lễ phép
đi đến trước mặt Lý Tấn.
Cậu ta cúi chào Lý Tấn trước, sau
đó nói.
"Lão gia, đại ca tôi nói".
"Tối nay đồ ăn và bát đũa trong nhà
không đủ, ông đừng ở lại ăn cơm".
Nghe thấy thế, Lý Tấn cười gượng
một tiếng.
Ông ta biết Lý Phong vẫn còn canh
cánh chuyện năm đó.
Ông ta gật đầu.
Sau đó lập tức dập điếu thuốc trong
tay, dẫn Lý Lâm lên xe rời đi.
Viên Điền Hồng nhìn đám người bị
đánh nằm la liệt trên đất.
Sau sững sờ, ông ta bỗng cất tiếng
cười to.
"Lý Tấn! Ông muốn chơi với tôi
đúng không?"
"Được, tôi sẽ chơi với ông đến
cùng".
"Con trai của ông không chỉ đánh
người thừa kế của gia tộc Muto
thành kẻ tàn phế".
"Mà còn tự tay hủy đi thanh kiếm
gia truyền nhà bọn họ".
"Ông chờ mà xem, cả gia tộc bọn
họ sẽ nhanh chóng tới đây, giết
sạch gia tộc Lý Thị của ông thôi".
"Ha ha ha....."
Viên Điền Hồng đứng đầu làng tuy
cười rất to, nhưng tiếng cười của
ông ta không truyền đến núi.
Ngay lúc này.
Lý Phong và Hứa Mộc Tình đang
đứng trước cửa ngôi nhà gạch đỏ.
Lý Phong giơ tay gõ nhẹ lên cánh
cửa.
Không lâu sau cửa được mở ra.