Khi đám Lý Phong quay người đi
xuống núi, tiến về làng Song Ngư
lần nữa.
Thì Tần Vạn Hào và Mallory cũng
dẫn người từ phía khác của ngọn
núi đi tới.
Họ nhanh chóng đến đình và nhìn
thấy chiếc la bàn đã bị giẫm nát
trên mặt đất.
Tần Vạn Hào nói: "Vừa rồi la bàn bị
đập vỡ, tôi phát hiện Lý Phong lấy
từ trong đó ra một cái Bát Quái".
"Không biết công dụng của thứ đó
là gì nhỉ?"
Mallory lạnh lùng giễu cợt: "Quan
tâm đến chuyện đó làm gì, cứ bám
theo bọn chúng là được".
"Theo cách nói người Hoa Hạ các
ông, thì bây giờ chúng ta là chim
sẻ!"
Tần Vạn Hào bật cười.
"Hahahaha, bọ ngựa bắt ve sầu,
chim sẻ ở phía sau!"
"Cậu Mallory thật là thông thái, đã
mở mang tầm mắt cho tôi!"
Hai người khen nhau đôi lời.
Nói xong mỗi người mang theo mục
đích riêng dẫn người vào rừng núi,
tiếp tục đi theo đám người Lý
Phong.
Màn đêm buông xuống.
Tần Vạn Hào theo dám Lý Phong
trở lại làng Song Ngư.
Lúc này Tần Vạn Hào mới nhíu mày:
"Tại sao bọn chúng lại trở về?"
"Chả nhẽ chúng đã phát hiện ra
chúng ta?"
Mallory lắc đầu tự tin.
"Làm gì có chuyện đó".
"Điều duy nhất có thể giải thích là
kho báu rất có thể nằm ở ngôi làng
này, nếu không chúng sẽ không
quay trở lại".
Ngay sau đó Tần Vạn Hào phát hiện
ra rằng Lý Phong và những người
khác đang dựng lều bên ngoài ngôi
làng.
Ông ta không khỏi tò mò nói: "Thật
kỳ quái, tại sao bọn họ không vào
làng?"
"Trong núi sâu, rừng già ít nhiều sẽ
có thú dữ, nếu gặp phải sói thì rất
phiền".
"Là kẻ khác thì nhất định sẽ cắm
trại trong làng".
Tần Trọng bên cạnh nói thêm một
câu.
"Có lẽ họ sợ cái truyền thuyết kia
chăng".
"Dù gì thì làng Song Ngư cũng được
biết đến là một ngôi làng ma.
Không ai biết liệu những điều kinh
khủng đó có xảy ra vào ban đêm
hay không?"
Tần Vạn Hào chế nhạo: "Đồ hèn
nhát!"
Sau khi màn đêm buông xuống, Tần
Vạn Hào và Mallory chia thành hai
khu và cùng nhau cắm trại.
Họ nhìn trại của Lý Phong từ hai
hướng.
Nơi đóng trại của Tần Vạn Hào cao
hơn, chỉ cần đứng trên một tảng đá
là có thể nhìn thấy trại của Lý
Phong qua kính viễn vọng.
Lúc này, Tần Vạn Hào mới quan sát
xong qua kính viễn vọng ban đêm.
Khi từ trên tảng đá xuống, mắt ông
ta liếc về một vị trí nào đó sau lưng.
Đúng lúc đó, Tần Vạn Hào đột
nhiên cảm giác được một bóng
trắng lóe lên trong tầm mắt.
Ông ta khẽ cau mày.
Ngay lập tức ông ta lấy ống nhòm
ra và nhìn quanh bốn phía phía sau.
Nhưng sau khi nhìn xung quanh
một lượt, thì lại không thấy bóng
trắng kia nữa.
Tần Vạn Hào tưởng mình bị lóa mắt
nên đi bộ về trại.
Vừa ngồi xuống, Tần Trọng liền đưa
một lon đồ hộp đã hâm nóng cho
ông ta.
Tần Vạn Hào ăn vài miếng, sau đó
ném cái lon xuống đất, xì một tiếng
khinh miệt.
"Cho chó ăn cái này, chó còn không
chịu ăn ấy chứ!"
"Lúc chúng mày đi không chuẩn bị
gì khác à?"
Tần Trọng nhanh chóng nhặt cái lon
trên mặt đất lên, cung kính nói:
"Bởi vì chúng tôi không biết lần này
vào núi bao lâu".
"Thời hạn sử dụng của đồ hộp
tương đối dài, không dễ bị hư hỏng
nên đã mang theo mấy thứ này".
"Nếu ông chủ ăn không quen thì tôi
có thể vào rừng kiếm vài còn thú
đem về nướng".
Tần Vạn Hào giễu cợt: "Mày coi tao
là đồ ngu đấy à? Mày nghĩ lần này
là đi dã ngoại đấy à?"
Tần Trọng cúi đầu, không dám nói
thêm gì nữa.
Lúc này, Tần Vạn Hào có cảm giác
như đột nhiên nghe thấy tiếng động
kỳ lạ nào đó.
Lập tức hỏi: "Mày có nghe thấy gì
không?"
Tần Trọng cùng đám người bên
cạnh liếc nhau một cái, liền lắc đầu.
"Không?"
"Đồ ngốc, nghe kĩ mà xem!"
Lúc này, doanh trại của Tần Vạn
Hào đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Mọi người đều hơi vểnh tai lên và
chăm chú lắng nghe động tĩnh xung
quanh.
Tất cả mọi người kể cả Tần Trọng
đều nghe thấy một âm thanh rất lạ.
Âm thanh từ xa vọng đến nghe như
tiếng trẻ con hát, bài đồng dao
khiến người ta rợn tóc gáy.
"Hồng nương tử mang quả đào lớn,
chuột vác thịt mèo,
Muỗi đẻ một quả trứng thiên nga,
làm vỡ nó, đẫm máu,
Chạy đằng trước nhảy đằng sau, ai
gối bờ vai thầm cười".
Tần Vạn Hào nhìn chằm chằm Tần
Trọng nói: "Giờ chúng mày đều
nghe thấy đúng không?"
Mọi người gật đầu lia lịa.
Âm thanh càng ngày càng gần, Tần
Vạn Hào lập tức đứng lên nói với
người bên cạnh.
"Đi, chúng ta đi xem".
Tần Trọng cùng một tên thủ hạ bên
cạnh liếc nhau.
Mồm thì nói như vậy, nhưng Tần
Vạn Hào cũng không dám đi đầu.
Thay vào đó, ông ta được thuộc hạ
của mình vây quanh.
Đám người bước từng bước từng
bước về hướng phát ra âm thanh.
"Hồng nương tử cắt tóc dài, em gái
treo búp bê,
Lão Ngưu sinh ra con cóc năm
chân, nấu sôi lên, quấy quấy,
Bạn đến đào, tôi đến bắt, ai đang
nhai bùn trong bát... "
Bài đồng dao do trẻ thơ hát càng
ngày càng làm người ta sợ hãi.
Khi Tần Vạn Hào, Tần Trọng và . ngôn tình ngược
những người khác đẩy bụi cây sang
một bên, họ nhìn thấy trong rừng
cây rậm rạp cách đó không xa.
Dưới ánh trăng,
Có một nhóm người mặc một loại
quần áo kỳ lạ, đi thành một hàng
dài lắc lư.
Bởi vì ở một khoảng cách nhất định
nhìn không rõ lắm, Tần Vạn Hào
cầm kính viễn vọng ban đêm,
hướng ống kính viễn vọng vào
những người này.
Vừa nhìn, kính viễn vọng trong tay
Tần Vạn Hào gần như không cầm
chắc.
Nghe như tiếng trẻ con, nhưng qua
kính viễn vọng Tần Vạn Hào phát
hiện ra rằng tất cả đều là người lớn!
Chỉ là họ rất thấp!
Và trông rất kỳ lạ.
Khuôn mặt của họ đều trắng toát.
Hai bên má thoa phấn hồng dạng
tròn.
Điều khiến trái tim của Tần Vạn Hào
càng thắt lại chính là bộ quần áo họ
đang mặc.
Hóa ra đó là những bộ quần áo
thường dùng để tỏ lòng thành kính
với tổ tiên, quần áo giấy.
Nói cách khác, quần áo của họ đều
được làm bằng giấy!
Những người này cầm trên tay hai
chiếc đèn lồng.
Có một chiếc đèn lồng bên trái viết
chữ ‘sống’.
Có một chiếc đèn lồng bên phải viết
chữ ‘chết’.
Không phải sự xuất hiện của những
người này và hành động kỳ lạ của
họ khiến tay Tần Vạn Hào run lên.
Mà là khi Tần Vạn Hào đang quan
sát bọn họ qua kính viễn vọng, một
người trong số họ đột nhiên quay
đầu lại nhìn Tần Vạn Hào!
Đối phương còn nhe răng mỉm cười
với Tần Vạn Hào.
Hắn thực sự đã phát hiện ra Tần
Vạn Hào!
Tần Vạn Hào nhanh chóng nói với
Tần Trọng bên cạnh: "Mau đi thôi,
nơi này không thể ở lại lâu được".
Lập tức, đám người liền bảo vệ Tần
Vạn Hào trở về trại.
Tuy nhiên, khi họ đến trại.
Thì phát hiện lửa trại đã tắt ngúm.
Vốn dĩ Tần Vạn Hào đã để lại hai
người canh giữ doanh trại, nhưng
hai người này đã đi đâu không rõ
nữa.
"Chuyện gì đây?"
"Vừa rồi không phải có hai người ở
đây sao, bọn họ đi đâu rồi?"
Tần Vạn Hào vừa dứt lời.
Một tên thủ hạ bên cạnh đột nhiên
chỉ vào một thân cây to sau lưng
Tần Vạn Hào, bàn tay run rẩy.
Khi Tần Vạn Hào quay đầu lại, phát
hiện trên cành cây có một người
đang treo cổ.
Người này thực sự đang mặc quần
áo giống với nhóm người vừa rồi!