Lông mày Hứa Hạo Nhiên dựng lên.
Cậu ta vội quay lại cười với Blair Clydesman: "Chị là bạn của hai cô ấy à?"
Blair Clydesman khẽ gật đầu: "Cứ cho là vậy đi".
"Cảm ơn chị, cảm ơn chị".
Hứa Hạo Nhiên giơ đàn ghi ta ra trước mặt hai chị em Angela.
Thực ra hai người này nghe hiểu tiếng Hoa Hạ.
Nhưng bọn họ cũng không nói gì.
Hai người họ như con chó vậy, chủ nhân không dặn dò thì không được hành động.
Lúc này Blair Clydesman liếc mắt ra hiệu cho bọn họ.
Hai người mới cầm lấy đàn ghi ta trong tay Hứa Hạo Nhiên, kí tên cả hai lên trên.
"Ha ha, tốt quá".
Hứa Hạo Nhiên cực kì kích động.
Cậu ta ôm ghi ta trong ngực như ôm cục vàng, cười ha hả nói.
"Dạo gần đây tôi luôn nghĩ phải làm gì để cây đàn của tôi có sức hút hơn".
"Giờ tôi tìm được mục tiêu rồi".
"Tôi muốn tất cả siêu sao nổi tiếng thế giới kí tên lên cây đàn này".
Nói xong Hứa Hạo Nhiên cảm ơn Blair Clydesman.
Lúc cậu ta rời đi, vẻ mặt cũng rất bình thường.
Giống như chỉ đang nói chuyện với người bình thường, chuyện này khiến Blair Clydesman rất tò mò.
Blair Clydesman gọi một người đến nói với hắn: "Cậu theo sát phía sau, đi điều tra về người này cho tôi".
"Nhưng làm khéo một chút, đừng để cậu ta biết chúng ta đang điều tra".
"Cẩn thận đấy, sau lưng cậu ta chắc có cao thủ".
Từ trước đến nay Blair Clydesman làm việc gì cũng cực kì cẩn thận.
Cô ta dặn dò kĩ càng thuộc hạ, chờ sắp xếp hết mọi việc mới đi ra khỏi lối đi VIP.
Ngụy Thường ngồi trong xe chờ được một lúc lâu, vội vàng bước xuống chiếc Rolls-Royce.
Lúc này hắn mặc một bộ vest, đi một đôi giày da bóng loáng, giống như một siêu sao quốc tế, trên mặt cười tụ tin bước đến chỗ Blair Clydesman.
Ngụy Thường từ khi sinh ra đã ngậm thìa vàng.
Hắn có bằng cấp cao.
Mà mấy năm nay cũng có chút thành tựu trong cộng đồng quốc tế.
Hắn nghĩ một cô gái tuyệt vời như Blair Clydesman thì chỉ hắn mới xứng với cô ta.
"Cộp..."
"Cộp..."
Ngụy Thường rảo bước.
Ngay lúc sắp đến gần Blair Clydesman thì có một cánh tay rắn chắc chắn ngang đường đi của hắn.
Không biết gã đàn ông to con tóc vàng đứng chắn trước mặt Ngụy Thường từ bao giờ.
Gã chặn lại tầm mắt của Ngụy Thường và Blair Clydesman.
Nhìn gã này còn to con hơn Wilson nhiều.
Mà khí tức toàn thân hắn khiến người ta phải sợ hãi.
Ngụy Thường vội bước về sau hai bước.
Hắn ló đầu ra bên cạnh, chào Blair Clydesman.
Blair Clydesman liếc hắn một cái.
Lập tức ngồi lên chiếc Rolls-Royce.
Ngụy Thường còn chưa kịp lên xe, chiếc xe đã lái đi.
Ngụy Thường đứng tại chỗ giậm mạnh chân, vẻ mặt hắn trở nên hung ác.
"Mẹ nó, con khốn không thèm nhìn đến ông đây".
"Ở nước ngoài cô là nữ thần cao vời vợi".
"Đến Hoa hạ rồi thì cũng chẳng khác gì những cô gái bình thường khác cả".
"Cứ chờ xem, cậu đây sẽ lôi cô lên giường sớm thôi".
Nói xong hắn nhanh chóng rút điện thoại ra gọi.
Trong điện thoại truyền đến giọng khàn khàn của một người đàn ông: "Cậu Ngụy có gì dặn dò?"
"Thái Hổ, giờ tôi cần ông đi làm một chuyện".
"Nếu ông làm xong tôi cho ông năm triệu".
Vừa nghe có tiền, Thái Hổ ở đâu dây bên kia cười ha hả.
"Cậu Ngụy cứ yên tâm đi".
"Từ trước đến nay Thái Hổ tôi làm việc nhanh gọn lẹ lắm".
"Chỉ cần không phải giết người phóng hỏa thì mấy giây là tôi là xong ngay".
Ngụy Thường cười khẩy.
"Lúc tôi lấy được số của cậu từ người khác".
"Có nghe người đó nói đến chuyện cũ của ông".
"Ông từng là một con hổ dũng mãnh".
"Nói gì đến việc giết người phóng hỏa, ông cầm một con dao cũng có thể chém từ lầu trên xuống lầu dưới rồi”.
"Sao giờ lá gan lại nhỏ thế".
Thái Hổ cười nói: "Cậu Ngụy đừng đùa".
"Cậu phải biết giờ chúng ta đang ở cấm địa Ninh Châu đấy".
"Ở đây mà dám giết người phóng hỏa là bị tóm ngay".
"Sau đó trong vòng mấy giây sẽ biến mất khỏi thế giới này mãi mãi".
"Cấm địa cái khỉ! Tôi nói cho ông biết, nói gì đến cái Ninh Châu bé cỏn con này".
"Cho dù ở thủ đô thì cũng chả ai ngăn cấm được tôi".
Tuy là chuyện Ngụy Thường muốn Thái Hổ làm không đến mức giết người phóng hỏa.
Nhưng từ nhỏ Ngụy Thường đã quen thói ương bướng.
Hắn là cậu ấm nhà giàu lại phải bó chân bó tay ở một cái nơi bé nhỏ như Ninh Châu, đời nào hắn chịu.
"Giờ ông dẫn người chặn một chiếc Rolls-Royce lại cho tôi".
"Sau đó tôi muốn diễn vở anh hùng cứu mĩ nhân".
"Tôi và cô em đó vừa mới tách ra".
"Cô ta sẽ không nghi ngờ vở kịch này là do tôi bày ra đâu".
Ngụy Thường nói hết kế hoạch của mình ra.
Thái Hổ nghe xong thì vỗ tay cười to.
"Đúng là cậu ấm nhà giàu, thông minh hơn đám người cục cằn chúng tôi nhiều".
"Tôi mà dùng cách này của cậu từ sớm thì có khi chơi được đám hoa khôi rồi ấy chứ".
"Cậu Ngụy cứ yên tâm đi, giờ tôi lập tức cho người đi làm".
"Cậu sẽ thấy trò hay sớm thôi".
Đường cao tốc đến sân bay.
Một chiếc Rolls-Royce đang chạy như bay trên đường.
Trong xe, Blair Clydesman vẫn luôn cau chặt mày.
Bởi vì lúc nãy cô ta nghe một cuộc điện thoại.
Bệnh viện gọi tới nói hai chân của em trai cô ta có thể chữa khỏi.
Nhưng vị trí của cái chân thứ ba bị đánh gãy rất nhạy cảm, cấu tạo khác với hai chân kia.
Khó mà chữa được.
Trong nước không ai có thể làm được chuyện này.
Blair Clydesman cũng nói chuyện này với một vài người bạn bác sĩ quốc tế của cô ta.
Nhưng cho dù lịch sử của mấy bệnh viện đó lâu đời ra sao, bác sĩ tay nghề giỏi thế nào?
Cũng không có cách nào chữa được.
Có mấy người còn góp ý để em trai cô ta phẫu thuật ngoại khoa, cắt luôn cái thứ đó đi.
Cuối cùng mấy người bạn tốt của cô ta nhắc đến một người.
Nói đúng ra là Thần.
Chiến thần Hồng Hải.
Chỉ anh mới cứu được em trai cô ta.
Nhưng vấn đề là gặp được người này cũng khó rồi.
Nói gì đến việc nhờ anh làm phẫu thuật chứ.
Vì vậy giờ tâm trạng của Blair Clydesman rất bất ổn.
Cô ta cũng đặt hi vọng mong manh này lên người Hứa Hạo Nhiên vừa mới gặp ở sân bay.
Có lẽ cô ta có thể tìm được thuộc hạ nòng cốt của Chiến thần Hồng Hải nhờ Hứa Hạo Nhiên.
Sau đó lại nhờ người đó mà liên lạc với người đàn ông khiến cô ta nhớ mãi trong lòng.
"Rầm!"
Đúng lúc này, chiếc Rolls-Royce xảy ra va chạm mạnh.