"Thuận tiện làm xáo trộn mọi chuyện lên".
"Chỉ làm vậy các người mới có thể câu được con cá bây lâu nay trốn trong góc tối".
Lúc Hứa Thiên Tứ nghe thấy hai chữ "Kiếm Các" từ trong miệng Lý Phong, sắc mặt anh ta cuối cùng cũng thay đổi.
Người bình thường không thể nào biết đến "Kiếm Các".
Những kẻ biết đến "Kiếm Các" chẳng kẻ nào yếu cả.
Hứa Thiên Tứ chẳng thể liên hệ Lý Phong với các thế lực khổng lồ trên thế giới.
Nghĩ đi nghĩ lại, anh ta đổ thừa cho gia tộc Lý Thị.
Hứa Thiên Tứ nhìn chằm chằm Lý Phong.
Trong mắt anh ta bùng lên ngọn lửa sáng rực.
Từ ban đầu anh ta đã luôn nghĩ cách để giết chết Lý Phong.
Nhưng Lý Phong cứ như con đỉa đánh mãi không chết.
Mà càng đối đầu với anh, Hứa Thiên Tứ nhận ra thế lực sau lưng anh ngày càng mạnh.
Nhưng cũng chỉ thế thôi.
Hứa Thiên Tứ không thèm chấp cái gia tộc Lý Thị đấy.
Trong suy nghĩ của anh ta, gia tộc Lý Thị trong mắt người bình thường là một gia tộc hạng nhất.
Tiền tài như nước, thế lực khổng lồ.
Nhưng thật ra cũng chỉ thế thôi.
Dù sao gia tộc Lý Thị cũng là gia tộc ở chốn trần tục.
Nếu so với những gia tộc lánh đời có lịch sử hàng nghìn năm mà nói thì vẫn còn kém xa.
Nói gì đến Kiếm Các mà Hứa Thiên Tứ đang ở là một tổ chức tầm cỡ thế giới chứ.
"Lý Phong này, nói thật tao hơi bất ngờ đấy".
"Không ngờ cái loại rác rưởi như mày mà cũng biết đến Kiếm Các".
"Nhưng thế thì sao chứ? Mày biết càng nhiều thì càng thấy sợ".
"Địa vị của tao ở Kiếm Các cao hơn mày nghĩ nhiều".
Vừa nói, Hứa Thiên Tứ vừa lấy ra một quả táo trong túi của mình.
Quả táo này màu xanh lá cây.
Bề ngoài của nó trông nhẵn bóng.
Hứa Thiên Tứ vừa ăn táo vừa khoe khoang trước mặt Lý Phong.
"Sao? Chiêu này của tao được chứ?"
"Tao có rất nhiều loại quả có công dụng khác nhau".
"Mà nhờ mấy quả này nên tao có một vị trí nhất định trong Kiếm Các đấy".
"Giờ tao đã khác xưa rồi".
Hứa Thiên Tứ nhìn Lý Phong trêu tức.
"Nhưng mày đừng lo quá".
"Giờ tâm trạng cậu đây tốt lắm, tao sẽ không để mày chết sớm đâu".
"Tao sẽ chơi với mày đến cùng".
"Tao sẽ vờn mày cùng người nhà mày ra bã".
"Ha ha ha, ngày lành của chúng mày sắp hết rồi".
"Bởi vì cả Ninh Châu này sắp thay đổi hoàn toàn".
Hứa Thiên Tứ cố tình làm lố.
"Nhớ đấy, không ai có thể ngăn cản sự thay đổi của Ninh Châu".
"Bởi vì thứ này đến từ trời cao".
Hứa Thiên Tứ chỉ tay lên bầu trời xanh thẳm trên cao.
Sau đó, trong cái nhìn chăm chú của Lý Phong, đám vệ sĩ áo đen nhanh chóng dẫn anh ta rời đi.
Nếu người khác nghe thấy những lời này của Hứa Thiên Tứ có lẽ sẽ dè bỉu, cảm thấy anh ta bị điên, nói vớ vẩn.
Nhưng Lý Phong biết Hứa Thiên Tứ là người của Kiếm Các.
Bọn họ có thể sẽ làm ra chuyện mà người bình thường không thể ngờ tới.
Lúc trước Lý Phong đến căn cứ trên hòn đảo, đã biết được một vài tin có ích ở căn cứ.
Mà lúc trở về Ninh Châu anh cũng đã cho người điều tra.
Lý Phong lập tức vào văn phòng của mình ở tập đoàn Lăng Tiêu.
Nhân viên nòng cốt của tập đoàn Lăng Tiêu đều biết đến sự tồn tại của Lý Phong.
Tất cả mọi người biết rõ, nhìn bề ngoài anh chỉ là người ở rể, nhưng thực ra anh mới là nòng cốt của tập đoàn Lăng Tiêu.
Nhưng ai cũng biết văn phòng của anh trống hốc trống hoác chả có thứ gì cả.
Ngoài bàn làm việc và máy tính thì dường như chả còn thứ gì khác cả.
Lúc này Lý Phong đã ngồi xuống bàn làm việc.
Anh thậm chí không cần giơ tay bật máy tính.
Chỉ cần dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên bàn mấy cái.
Ở chính giữa bàn có một tấm vách tự động mở ra.
Một cái màn hình tinh thể lỏng từ từ nhô lên.
Cái màn hình này nhìn chẳng khác gì TV bình thường cả.
Nhưng nó rất mỏng.
Mỏng như một cái móng tay vậy.
Lúc này, bên trên màn hình có một người phụ nữ tóc đỏ, nhìn cực kì gợi cảm.
Cô ấy chính là Suzaku, một trong những thuộc hạ đắc lực dưới trướng Lý Phong.
"Ông chủ".
Trên màn hình, Suzaku cực kì lễ phép với Lý Phong.
Lý Phong thản nhiên hỏi: "Sao rồi?"
"Hai ngày nay tôi đã xem hết số liệu của tất cả các đài thiên văn trên thế giới, phát hiện một chuyện rất lạ".
"Nói đi".
"Tôi phát hiện mấy thiên thạch thoát khỏi quỹ đạo bay của nó, bay về phía trái đất chúng ta".
Lý Phong cau mày hỏi: "Sắp có mưa sao băng à?"
"Có lẽ thế, nhưng kích thước của mấy thiên thạch này khá lớn".
"Trong đó một vài viên nếu rơi xuống trái đất, thể tích có thể rất lớn".
"Nếu thế chắc chắn sẽ xảy ra một trận chấn động lớn".
"Mà nơi thiên thạch rơi xuống có thể là ngay tại khu vực Ninh Châu".
"Còn bao lâu thời gian thì thiên thạch rơi xuống".
"Nhiều nhất là hai ngày nữa".
Cùng lúc đó Hứa Thiên Tứ đi đến một công viên ở Ninh Châu.
Công viên này được xây dựng khá lâu rồi.
Mấy thứ đồ ở đây khá cũ.
Nên người đến đây chơi không nhiều lắm, chỉ có một vài cụ già ở đây hóng mát nói chuyện phiếm.
Hứa Thiên Tứ đi qua rừng cây rậm rạp, đến một cái đình nhỏ nằm sâu trong công viên.
Nhìn bề ngoài thì cái đình này trông rất bình thường.
Nhưng lúc anh ta đến giữa đình, mặt đất dưới chân tự động mở ra.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đông À, Hạ Lạnh
2. Đoạn Ký Ức Bị Đánh Mất
3. Thiếu Niên Tai Mèo Của Nàng
4. Không Hẹn Mà Đến
=====================================
Cả người Hứa Thiên Tứ rơi xuống dưới.
Hứa Thiên Tứ trượt xuống theo cái ống thủy tinh.
Tốc độ trượt của anh ta rất nhanh, còn nhanh hơn cả tốc độ của một chiếc xe thể thao.
Hứa Thiên Tứ cứ trượt với tốc độ như vậy trong khoảng mười phút.
Cuối cùng tốc độ chậm dần.
Đợi đến khi hai chân anh ta chạm xuống đất.
Anh ta đã đứng trong một không gian rộng cỡ một căn phòng.
Trước mặt anh ta có một cánh cửa.
Cánh cửa này nhìn rất cổ.
Hai bên cánh cửa khắc hai con mãnh thú cổ xưa nhìn rất hung dữ.
Bên trái là con Thao Thiết.
Bên phải là con Hỗn Độn.
Tay Hứa Thiên Tứ cầm một cái lệnh bài màu đen.
Lúc anh ta giơ lệnh bài lên, cánh cửa trước mắt từ từ mở ra.
Sau cửa là một cái đường hầm.
Hứa Thiên Tứ đi dọc theo đường hầm, cái hầm thẳng tắp, hai bên thỉnh thoảng sẽ có một hai cánh cửa.
Trên cánh cửa có khắc một vài bức vẽ kì quái.
Mỗi khi anh ta đi qua một cánh cửa, bên trong cánh cửa đó sẽ có tiếng gầm rú quái dị của con vật nào đó vọng ra.
Nếu người thường ở trong hoàn cảnh này chắc chắn sẽ rợn tóc gáy, cả người phát run.