Tiếng kêu la thảm thiết của tên tóc vàng vang dội khắp quán bar!
Tên tóc vàng dùng hai tay ôm lấy cái đầu bị đập đau của mình, đang muốn lùi về sau thì đã bị Hứa Hạo Nhiên duỗi tay túm lấy tóc.
“Bốp! Bốp!”
Hứa Hạo Nhiên nắm lấy tóc hắn ta, đập mạnh đầu hắn ta mấy cái lên bàn.
Sau đó, cậu ta kéo tên tóc vàng đến trước mặt mình, trực tiếp phun một ngụm nước bọt lên mặt hắn ta.
“Nào, bây giờ chúng ta cùng chơi một trò chơi nhé, mày nói tao nghe xem vì sao tao muốn đánh mày?”
Tên tóc vàng liên tục lắc đầu: “Tao không biết”.
Hứa Hạo Nhiên tát hai bạt tai.
“Mày bị ngu à? Ông đây đánh mày là vì báo thù chuyện khi nãy đấy”.
“Mày có biết báo thù là gì không?”
“Báo thù là tao muốn dùng dao mổ bụng mày, móc hết tim gan phèo phổi thận của mày ra”.
“Sau đó đem đi phơi khô, rồi cắt thành từng miếng nhỏ làm thành đồ nhắm ăn”.
Hứa Hạo Nhiên nói chuyện vô cùng hung ác, trong mắt loé lên ánh sáng khiến người ta khiếp sợ.
Lý Phong đứng bên cạnh nhìn không nhịn được sáng mắt lên.
Cậu em vợ này của anh hát không ra làm sao nhưng diễn xuất cũng được lắm đó chứ!
Hứa Hạo Nhiên tiếp tục giả vờ hung ác đánh tên tóc vàng một trận.
Đợi cậu ta đánh thoải mái hả giận rồi, tên tóc vàng cũng đã cuộn mình dưới đất liên tục khóc hu hu như cô vợ nhỏ.
“Khóc cái gì mà khóc, cút đi cho ông!”
“Tao cho mày biết, nếu còn để tao nhìn thấy mày nữa, sau này gặp mày một lần, đánh mày hai lần!”
Đợi tên tóc vàng dẫn đám anh em của mình chật vật rời đi rồi.
Lý Phong đi đến bên cạnh Hứa Hạo Nhiên, duỗi tay vỗ lên bả vai cậu ta, cười nói: “Anh biết em nên làm gì rồi?”
“Hả?”
Hứa Hạo Nhiên ngơ ngác nhìn Lý Phong.
Lý Phong kéo Hứa Hạo Nhiên đến bên cạnh mình, hỏi cậu ta: “Vì sao em muốn trở thành một ca sĩ?”
Hứa Hạo Nhiên không hề nghĩ ngời đã nói: “Đương nhiên là để hát cho mọi người nghe, để được người ta hoan nghênh rồi, làm ngôi sao tốt biết mấy, có rất nhiều fans hâm mộ luôn”.
“Hay đấy, từ hâm mộ cũng nói ra được, xem ra cũng có chút trình độ văn hoá nhỉ”.
“Hi hi hi”, Hứa Hạo Nhiên duỗi tay gãi gãi cái đầu bị bia xối ướt của mình.
“Anh có một nghề giúp em nổi tiếng rất nhanh, còn có fans nữa, em muốn làm không?”
“Cái nghề này cũng rất có lợi cho việc em trở thành ca sĩ đấy”.
Hứa Hạo Nhiên cho rằng trên thế giới này không có nghề nào sánh bằng việc làm ca sĩ cả.
Câu ta hơi ngẩng đầu lên, bày ra dáng vẻ “ngoài việc mình muốn làm, những việc khác đều là hạ đẳng”.
“Anh rể, em đã quyết tâm rồi, anh đừng khuyên em nữa”.
“Em biết con đường này rất khó khăn, còn đầy ắp chông gai”.
“Nhưng em có sự kiên trì của riêng mình, dù ai nói gì, em vẫn sẽ tiến về phía trước!”
“Ồ, nếu vậy thì anh đành đi tìm ngôi sao khác làm người đại diện cho tập đoàn vậy!”, Lý Phong không nhanh không chậm nói một câu.
Người đại diện?
Ngôi sao?
Hai cụm từ vô cùng đặc biệt này lập tức kéo Hứa Hạo Nhiên từ trên cây cầu độc mộc “dù ai nói gì, em vẫn sẽ tiến về phía trước” của mình về!
Lúc này Lý Phong và Hứa Mộc Tình đã đi ra ngoài cửa quán bar.
Hứa Hạo Nhiên vội vàng đuổi theo.
“Anh rể, anh rể, khi nãy anh nói ngôi sao đại diện gì ạ? Mọi người muốn đào tạo em thành ngôi sao ư?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đông À, Hạ Lạnh
2. Đoạn Ký Ức Bị Đánh Mất
3. Thiếu Niên Tai Mèo Của Nàng
4. Không Hẹn Mà Đến
=====================================
Lý Phong vỗ bả vai Hứa Hạo Nhiên, nói một câu đầy hàm ý.
“Anh và chị em đều là người bình thường”.
“Lý tưởng và khát vọng của em, tụi anh không hiểu được”.
“Bọn anh tôn trọng quyết định của em, em cứ tiếp tục ca hát ở đây, thực hiện giấc mộng của mình đi”.
Lý Phong nghiêm túc nói, còn Hứa Mộc Tình bên cạnh thì đang che miệng cười trộm.
Người đàn ông xấu xa này thật giỏi trêu người ta.
“Đừng mà! Anh rể, anh là anh rể của em mà! Anh mau nói em nghe xem, em nên làm thế nào mới có thể trở thành ngôi sao ạ?”
Lý Phong hơi nhướng mày: “Em thật sự muốn biết à?”
Hứa Hạo Nhiên gật đầu thật mạnh: “Em thật sự thật sự thật sự muốn biết đó. Anh rể, anh rể tốt, anh mau nói cho em biết đi, em nôn nóng muốn chết rồi đây!”
Lúc nói chuyện, Lý Phong kéo Hứa Hạo Nhiên qua, kề sát vào tai cậu ta nhỏ giọng nói mấy câu.
Sau khi nghe xong, mắt Hứa Hạo Nhiên không khỏi sáng lên: “Thật sao ạ?”