Nhặt Được Ông Xã Sĩ Quan

Vạn Uyển đã tỉnh từ lâu, mắt buồn ngủ không mở ra được cùng tiếng kêu gào đinh tai rời giường ở ngoài cửa sổ quả thực muốn mạng của cô. Chui vào trong chăn, sờ môi của mình, trong đầu là nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước tối ngày hôm qua. Diệp đại nhân sau khi hôn xong hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng nào, ngay cả vẻ mặt cũng không có thay đổi, đạo hạnh của Vạn Uyển rõ ràng thấp rất nhiều, mặt đỏ bừng.

"Hôn thì hôn! Làm gì mà tăng nhiệt quá vậy, em gái ngươi mới dùng miệng thử nhiệt độ đã nóng rần lên!" Vạn Uyển không ngừng xoa xoa mặt, cố gắng đem nhiệt độ đang lên cao hạ xuống.

Không hiệu quả lắm, bởi vì đây là gian phòng của Diệp Dực, giường của Diệp Dực, chăn của Diệp Dực, gối đầu của Diệp Dực.

Tối hôm qua rốt cuộc là tại sao đáp ứng đi với anh ấy được chứ! ! Vạn Uyển trở mình, trực tiếp rơi xuống giường, che mặt.

Điện thoại di động rung lên theo nhịp, Vạn Uyển nhận điện thoại, là Lộ Ninh, "Uyển Uyển, không được nói với mình cậu bị bắt cóc."

"Không có. . . . . . Có." Nhưng mà cũng không khác lắm.

"Hiện tại ở đâu?"

"Doanh trại Diệp đại nhân" Vạn Uyển trả lời thật, đoạn đối thoại này làm cho bạn học Vạn giống như tìm được mẫu thân đại nhân, "Lộ Lộ, mình bị bắt nạt."

"Tên khốn kiếp kia! Cậu chờ đó, mình đây phải đi doanh trại của anh ta, tuyệt đối bắt được tên khốn Diệp Dực kia, chị tự mình giải quyết anh ta!" Lộ Ninh lập tức rống lên.

Tay Vạn Uyển cầm điện thoại di động cứng lại, tại sao lại không thể là Diệp Dực, anh ấy chính là tên khốn kia!

Nghe Lộ Ninh ở điện thoại bên kia gào thét như sư tử Hà Đông, thật ra Vạn Uyển đang chơi một trò nhỏ, kiểu như, chờ sau khi cô đem chân tướng ra ánh sáng, Diệp đại nhân không phải là Diệp đại nhân, chính là Diệp khốn kiếp, Diệp lưu manh!

Bạn học Vạn ôm ý tưởng ngây thơ như vậy hẹn địa điểm với Lộ Ninh, chuẩn bị tới cái "phụ nữ cũng không thua đấng mày râu ’ để biểu diễn,

Cổng doanh trại.

Vạn Uyển kéo chặt áo vẫn không tránh khỏi bị gió lạnh len vào người, không ngừng run rẩy, mấy anh lính đứng nghiêm không ngừng liếc mắt nhìn Vạn Uyển, ai nói làm lính không nhiều chuyện, Vạn Uyển liếc mắt.

Nơi xa, rốt cục cũng thấy Lộ Ninh đạp trên giày cao gót, cô ấy õng ẹo mang túi xách hàng hiệu, ăn mặc phong phanh đi đến, "Cậu không lạnh sao?" Vạn Uyển thấy cô ấy, lại sợ run cả người.

"Bị bóc tem hay sao mà che chắn như con gấu vậy, che vết hôn hay vết bầm tím?"

"Phụt. . . Cậu nói cái gì vậy!" Vạn Uyển vốn là không có một chút tâm tình phản đối, bị Lộ Ninh nói như thế, cô ý thức được một vấn đề, thế lực bên Diệp đại nhân lớn cỡ nào, bao gồm vị trước mặt này cũng là người ủng hộ trăm phần trăm.

"Ai bắt nạt cậu?" Lộ Ninh kéo Vạn Uyển chuẩn bị vào doanh trại, anh lính gác cổng vốn định lên tiếng ngăn cô lại nhưng trong nháy mắt bị ánh mắt giết, vội vàng lui trở về.

Vạn Uyển quan sát, cơ hội tới, "Bỏ đi, ha ha, cậu xem, doanh trại này không phải là chợ, không phải là muốn vào thì vào, cậu nhìn người ta một chút, đây không phải là khiến anh ấy khó chịu sao."

"Đúng thế! Làm lính là có thể tùy tiện bắt nạt hoàng hoa khuê nữ nửa mùa sao?"

“Xem như đây là vì tốt cho mình,” Vạn Uyển cố gắng.

Kéo Lộ Ninh, tuyệt đối không thể để cho cô ấy tiến vào, vào mình sẽ chết.

"Chị dâu! Phó đoàn nói để cho bạn ngài đi vào."

Phốc. . . . . . Vạn Uyển phun, không thể như vậy.

Lộ Ninh quét Vạn Uyển một cái, "Nói như vậy, tối hôm qua cậu ở chổ Diệp Dực?"

"Đi theo địch phản bội, cậu đã làm việc đó sao" Lộ Ninh trừng mắt, móng tay dài không chút lưu tình mà đâm lên trán Vạn Uyển.

"Cậu phải nghe mình giải thích ~~"

"Không cần, chị đây bề bộn nhiều việc." Lộ Nịnh hất tay Vạn Uyển ra, chận chiếc xe taxi, nghênh ngang rời đi.

Ở trong trí nhớ của Vạn Uyển, giọng nói cùng động tác của Lộ Nịnh như thế cho tới bây giờ đều là nhằm vào người ngoài, hôm nay đột nhiên chuyển mũi nhọn, đúng là làm cho Vạn Uyển không thích ứng được, đối tượng của bạn không thể muốn, điều này rất quan trọng.

Vạn Uyển cúi đầu, đi về phía túc xá của Diệp Dực, nơi của Diệp đại nhân tuyệt đối không thể ở, nhưng phải đợi Lộ Lộ hết giận cô, vì vậy. . . . . . Trước mắt mướn phòng là vấn đề quan trọng nhất.

Trước mắt không có tiền để giải quyết vấn đề chướng ngại quan trọng.

Cúi đầu lẩm bẩm cằn nhằn, không thấy đường ở phía trước, “phịch” một tiếng đụng vào người đi tới.

"Trên trán sao lại có vết đỏ?" Diệp Dực đưa tay, búng lên trán của Vạn Uyển.

Vạn Uyển còn đang đắm chìm trong ánh mắt tức giận vừa rồi của bạn thân, không có phát hiện là đụng phải ai, thuận miệng đáp, "Lộ Ninh chọc" , trên trán đột nhiên lạnh như băng, cảm giác như trên trán được xoa dịu.

Ngón trỏ thon dài của Diệp Dực đang mát xa ở trên trán Vạn Uyển, "Lộ Ninh chọc" , Diệp Dực cúi đầu, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm ánh mắt Vạn Uyển, bình thản nói lại câu vừa rồi.

"Diệp phó đoàn!" Vạn Uyển lui về phía sau hai bước, làm động tác học hồi năm hai, phục tùng mệnh lệnh mà nâng tay phải trực tiếp chào một cái.

Động tác này bây giờ thực sự rất áp chế rồi, lý trí của Vạn Uyển trở về, lập tức thu tay về.

Diệp Dực hơi kinh ngạc nhìn tay Vạn Uyển trong hai giây từ trên xuống dưới, nắm chặt tay ho khan một tiếng, che dấu vui vẻ, nhưng, Vạn Uyển vẫn kịp nhìn ra sự vui mừng trong đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của anh.

"Tôi đây, quá khẩn trương."

"Ừ" Diệp Dực đáp, "Bộ dạng rất có quy phạm."

Vạn Uyển 囧, có cơn gió lạnh nhân lúc người ta không đề phòng khẽ len vào áo.

"Tôi muốn mướn một căn phòng."

"Ừ" Diệp Dực gật đầu, ánh mắt lại là nhìn về phía tay của Vạn Uyển.

Vạn Uyển chú ý tới ánh mắt mập mờ như thế, vô cùng tự giác mà đem mu bàn tay về phía sau lưng, tối ngày hôm qua chiếm tiện nghi chỗ đó còn không đủ à!

"Ngày hôm qua còn hại anh tới phòng làm việc ngủ, thật là quá đáng."

Diệp Dực không có trả lời, nắm lấy cánh tay Vạn Uyển, thả đồ vào trong túi áo của cô.

Vạn Uyển theo bản năng muốn móc ra, lại bị Diệp Dực đè túi xuống, sức của anh rất lớn, Vạn Uyển chẳng qua là đụng phải tay hơi lạnh của anh, tim liền nhảy không ngừng, chớ nói chi là dùng sức mà đẩy ra.

"Chị dâu, có băn khoăn gì à!" Đồng Niệm đúng lúc đi tới, vội nói,

Diệp Dực buông tay ra, quét mắt nhìn anh ta một cái, không rõ ý vị.

Đồng đồng chí giống như bạn Vạn, có một ánh mắt không nhìn thấy khuyết điểm.

Đồng Niệm này lý giải cho ý nghĩa trên làm xướng ngôn viên cho phó đoàn, "Tối hôm qua phó đoàn tôi ngủ ở chổ Vương tham mưu"

Ách? Vạn Uyển lướt qua Đồng Niệm nhỏ xinh nhìn Diệp Dực, sắc mặt Diệp đại nhân biến thành đen, "Cái đó! Tôi tuyệt đối không có suy nghĩ nhiều."

Diệp Dực mở miệng muốn nói gì đó, nhưng nhìn Vạn Uyển chỉ tay về phía trước thề với trời, thì nén trở về, quay đầu đi.

Đồng Niệm vội vàng theo sau, vừa chạy vừa quay đầu nói với Vạn Uyển, "Hơn nữa, phó đoàn tôi đã xin một căn phòng ký túc."

"Hành lý sáng nay cũng đã lấy tới."

Phốc. . . . . .

Gì đó trong túi, không cần nhìn cũng biết là cái chìa khóa. Ký túc xá rất đẹp, ở tòa nhà thứ tư, tầng một. Ngay cửa có một cái vali du lịch rất to lớn màu vàng xinh đẹp mà Vạn Uyển mang đến.

Trên vali du lịch có dán tờ giấy, kiểu chữ cứng cáp có lực, nhưng cũng rất phóng khoáng,

Hãy sớm quen.

Vạn Uyển nắm tờ giấy, cảm giác nóng ran quen thuộc lại xông lên khuôn mặt, thật là tà ác mà! Vỗ vỗ mặt, Vạn Uyển kéo cái vali đứng ở dưới gần một thân cây, cực nhanh kiểm tra tiền mặt trong card, trừ đi phí sinh hoạt, ngay cả tiền đặt cọc mướn phòng cực kỳ bình thường cũng chưa đóng nổi.

Ngẩng đầu nhìn ký túc xá trước mắt, hoàn cảnh an tĩnh, tuyệt đối trị an nhất.

Vạn Uyển kéo cái valy vào cửa.

Không khác phòng của Diệp Dực là mấy, chẳng qua là rèm cửa sổ bị đổi thành màu tím nhạt làm cho người ta thoải mái, kể cả giường, ấm áp mà chỉnh tề.

Vạn Uyển quỷ thần xui khiến mà lấy điện thoại di động ra, gởi tin nhắn cho Đồng Niệm, "Giúp tôi cám ơn Phó đoàn trưởng của bọn anh. Tôi rất thích màu tím."

Một lát sau, tin nhắn trả lời. Dãy số xa lạ, "Đây là điện thoại di động của tôi, Đồng Niệm đang bận nhiều việc."

Vạn Uyển cầm điện thoại di động sửng sốt hồi lâu, cách điện thoại di động, lá gan cũng lớn không ít, "Diệp đại nhân, Đồng Niệm bận rộn vậy còn ngài thì không bận rộn"

"Tôi cũng bận rộn, nhưng nhận tin nhắn là bình thường, còn cậu ta rỗi rãnh nhận tin nhắn cũng là quấy rầy."

Đối với Diệp đại nhân đúng lý lại hợp tình, Vạn Uyển quyết định không làm giá. Lá gan lớn hơn nữa cũng không có đủ trình độ để mập mờ.

Vạn Uyển nắm điện thoại di động, suy nghĩ có nên gởi tin nhắn cho Lộ Ninh hay không, tranh thủ nói lời xin lỗi thật ngắn gọn mà giàu thành ý, mở tin nhắn ra, do dự.

Bây giờ giải thích, cũng vô bổ, có lúc, là vô ý mà sai một bước, sau khi giải thích mặc dù có thể được tha thứ, giữa hai người sẽ tạo thành khe hở không thể bù đắp. Mà bây giờ, sự thật là vào doanh trại ở, với mình xem ra, chỉ có một phương thức là vì sống, với Lộ Ninh xem ra, cũng là mười phần sai không thể dễ dàng tha thứ. Vạn Uyển thở dài, ngược lại đi dọn dẹp hành lý.

Điện thoại di động lại vang lên, còn dãy số kia là một chuỗi chưa kịp tồn tại, "Ngày mai tạm thời đi họp, khi quân diễn xong mới về đơn vị."

Vạn Uyển trượt điện thoại di động lên xuống vài cái, mong đợi có nhiều nội dung hơn, cho dù là vài lời, kiểu như, có thể thấy tên Diệp Dực.

Diệp đại nhân không phải là loại người như vậy! Vạn Uyển cảm thấy mình rất ngu ngốc, vứt điện thoại di động xuống, trực tiếp nhào lên trên giường, mặt úp xuống, cho đến không thở nổi mới lật qua.

Bụng kêu rột rột hai tiếng, Vạn Uyển di chuyển đến dưới giường. Đột nhiên cũng nhớ tới khẩu vị phương Nam ở trong hẻm nhỏ, nước miếng càng tăng mãnh liệt! ! Vạn Uyển cầm cái chìa khóa, lấy ví tiền, hỏa tốc ra cửa, bây giờ chạy tới khẳng định người không nhiều lắm.

Ra khỏi ký túc xá, quẹo trái, cửa hông gần trong gang tấc.

Vạn Uyển cao hứng xông về trạm xe buýt, lúc đứng tìm kiếm xe đi đến gần trường học, thì một chiếc việt dã treo quân hiệu dừng ở bên cạnh trạm xe buýt, trước mặt Vạn Uyển.

"Vạn Uyển?" Cửa sổ xe quay xuống, khuôn mặt người đàn ông cường tráng mang kính râm, mặc quân trang, nhìn thẳng Vạn Uyển. Vạn Uyển bị cả người mạnh mẽ của anh ta phát ra hơi thở nguy hiểm hù đến, nếu không phải anh ta mặc quân trang, thì đã sớm nhấc chân bỏ chạy rồi.

"Là tôi."

Sau khi cửa xe mở ra , một người đàn ông mặc quân trang xuất hiện, cùng góc với vị lái xe kia, bớt chút mạnh mẽ "A, Bác sĩ Vạn! Đừng để ý, chúng tôi chính là mời đi đến bệnh viện, đội viên ở đội tôi muốn cám ơn cô đấy!"

Vạn Uyển nghi hoặc nhìn người chen lấn tràn đầy một xe, trên mặt còn thuốc màu chưa rửa, trên người bụi bậm rối bù , "Là chiến hữu lần trước được cấp cứu đó sao?"

"Thông minh!" Người nọ vừa rồi cười với Vạn Uyển,

"Mọi người đi đi" Vạn Uyển nhìn vào trong xe một chút, "Tôi sẽ đi xe bus."

Người lái xe quay đầu lại nhìn trong xe một chút, nâng ánh mắt gật đầu, "Cũng được" , sau đó ngay cả cửa xe cũng không có đóng lại, trực tiếp lái đi.

Vạn Uyển cảm thấy chọc tới đám người kia không phải là điềm tốt, trực tiếp chận chiếc taxi xe, liền tiến đến bệnh viện.

Ở cửa phòng săn sóc đặc biệt của bệnh viện.

Vạn Uyển giật mình vì mình bị ngăn lại, đối phương còn mang súng.

"Tôi đến thăm bệnh nhân, đây là giấy chứng nhận của tôi."

Đối phương vẫn mang súng như cũ, mắt nhìn phía trước, không chút dao động.

"Bác sĩ Vạn! Cô đã đến rồi à! Chúng tôi chờ cô đã lâu." Người mới vừa mở cửa xe chạy ra,

"Đồng chí, lúc này mới qua 15 phút mà." Vạn Uyển có chút lúng túng, lần đầu không đến muộn, lại bị người khinh bỉ.

"Chúng tôi đã đến 10 phút trước" Anh ta cười hắc hắc, "Cô có thể gọi tôi là Ngọc Mễ, ngoài ra, hung thần ác sát vừa rồi là đội phó của tôi, thủ lĩnh."

Vạn Uyển mở miệng cười, "Ngọc Mễ!" , rồi đi theo anh ta vào phòng bệnh.

Không ngoài dự đoán, ở giường bệnh bị đám đồng chí bẩn thỉu kia vây quanh đến nỗi con kiến cũng chui không lọt. Thấy Vạn Uyển, đều im lặng, thủ lĩnh đứng ở đầu giường ra lệnh một tiếng, "Chào!"

Xoạt một tiếng, mọi người trong phòng hướng về phía Vạn Uyển kính cái quân lễ.

Vạn Uyển chưa gặp qua trường hợp này, mặt liền trắng, theo bản năng muốn chạy ra ngoài.

"Được rồi, đừng hù cô nàng nhà người ta, y tá trưởng sẽ đi vào đuổi các cậu." Sau khi đã yên tĩnh, một giọng nói hiền hậu ấm áp chậm rãi vang lên.

Vạn Uyển nhìn về phía giường bệnh, thì ra ngày đó người cấp cứu là anh ta, "Anh. . . . . . Khôi phục rất tốt."

"Nhưng. . . . . . Cũng đừng ngồi dậy sớm, mới vừa giải phẫu. . . . . ."

"Cô là phụ nữ của Diệp Dực?" Anh ta cắt đứt lời của Vạn Uyển, trong đó một ánh mắt mặc dù đã bị băng bó, không thể không ấn tượng trong ánh mắt anh ta lại lộ ra sắc bén.

"A?"

"Không biết khi Diệp Dực biết phụ nữ của anh ta đã cứu tôi, sẽ có cảm tưởng thế nào."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui