Nhặt Được Siêu Cấp Soái Ca


Ngay buổi sáng ngày hôm sau thì Phó Thiêm Dục và đoàn đội đã chào tạm biệt Yến Trì Huyên và Yến Lạc Khoa để quay lại An Thành, nhưng Yến Trì Huyên lúc tiễn Tô Nhiễm thì vẫn có chút lưu luyến, vốn dĩ cô ấy muốn giữ cô ở lại thêm một vài ngày nữa, nhưng lại bị anh trai Yến Lạc Khoa kéo lại.

Nên vì thế đành ngậm ngùi để cho Tô Nhiễm rời đi vậy.
Còn về Tô Nhiễm thì khi cô đặt chân lên máy bay thì mới yên tâm mà thở phào, nhìn vợ mình như thế thì Phó Thiêm Dục cũng cảm thấy rất khó chịu, anh liền đưa tay ôm lấy cô, sau đó nói:
- Em ngủ một chút đi, tối qua em đã không ngủ ngon mà.
Lúc này thì Tô Nhiễm mới yên tâm mà tựa đầu vào vai của Phó Thiêm Dục, sau đó cô lại nói:
- Anh định sẽ làm gì tên đó? Anh có định bắt hắn ta không?
Phó Thiêm Dục nhẹ nhàng xoa đầu của Tô Nhiễm, rồi bất chợt lại mỉm cười, nói:

- Đương nhiên là sẽ bắt, nhưng hiện tại Hồng Nhạn đang ở địa phận của Lạc Khoa, nên cậu ấy mới là người cần thận trọng.

Nhiễm Nhiễm đừng lo, anh sẽ không để ông ta làm hại em đâu.
Nghe vậy thì Tô Nhiễm cũng yên tâm hơn, sau một lúc thì cô cũng đã chìm vào giấc ngủ.

Ngay lúc này thì Phó Thiêm Dục liền lấy điện thoại ra và nhắn tin cho ai đó, tin nhắn đại khái là nhờ sự giúp đỡ của bang Mật Thước mà thôi, vì anh biết trong lòng của Tô Nhiễm hiện tại đang rất bất ban, đối với một người đã có bóng ma thì chắc chắn là sẽ rất khó chịu, mà Tô Nhiễm lại phải chịu đựng bóng ma kia nhiều năm như vậy… Chắc hẳn hôm qua cô phải sợ lắm.
Cao Thắng, Trình Lục và Hàn An đưa mắt nhìn nhau, có lẽ độ đã quá quen với một Tô Nhiễm luôn mỉm cười và mang năng lượng tích cực rồi, nên vì thế bây giờ đột nhiên Tô Nhiễm lại rơi vào trạng thái trầm mặc như vậy thì họ đúng là nhất thời không thích ứng kịp.

Còn chưa đợi họ lên tiếng thì Phó Thiêm Dục đã nhanh chóng ra nhiệm vụ cho họ, hi vọng lần này họ sẽ triệt để tóm được Hồng Nhạn, chỉ cần như vậy thì Tô Nhiễm mới an tâm mà ăn ngon, ngủ yên được.
Cao Thắng liền nhìn vợ chồng Thiếu Tướng, sau đó lại cảm thấy có chút ganh tị, nếu như cậu ấy cũng có được một cô vợ như vậy thì tốt biết mấy, nói không chừng còn có thể bảo vệ cô ấy nữa, nhưng mà… Cậu ta cũng không phải Thiếu Tướng, lỡ như vợ cậu ta gặp chuyện như chị dâu thì Cao Thắng cũng chưa biết nên xử lý ra sao, nói chung thì cứ từ từ xem sao đã.
[…]
Chuyến bay của họ rất nhanh đã đáp tại sân bay ở An Thành, sau đó thì hai bên đã tách nhau ra, ở phía của Phó Thiêm Dục thì anh đang đưa vợ về nhà, còn ở phía của Cao Thắng, Trình Lục và Hàn An thì lại phải tức tốc đến khu huấn luyện để chuẩn bị cho một buổi huấn luyện đặc biệt.
Tô Nhiễm sau khi được chồng đưa về nhà thì tâm trạng đã ổn định hơn, cô cũng đã có thể tự mình đi vào nhà, nhưng Phó Thiêm Dục vẫn chưa an tâm hoàn toàn, vì thế nên anh vẫn muốn đưa cô vào đến nhà, đợi đến khi trao Tô Nhiễm tận tay cho Thái Vy Ương rồi thì anh mới bước đi.
Lúc Thái Vy Ương nhìn thấy con dâu với sắc mặt không tốt liền lo lắng, bà ấy còn chưa kịp hỏi con trai có mệt không thì đã trực tiếp đá văng thằng con trai ra chuồng gà, sau đó nắm lấy tay của Tô Nhiễm, nói:
- Nhiễm Nhiễm, con sao vậy? Không khỏe ở đâu à? Hay mẹ đưa con đi bệnh viện nha?
Nhưng Tô Nhiễm đã lắc đầu, có lẽ chuyện cô không phải là xử nữ thì cũng nên nói với Thái Vy Ương rồi.


Có thể rằng sau khi biết được chuyện này thì thái độ của bà ấy đối với cô sẽ thay đổi rất nhiều, nhưng cô cũng không muốn giấu nữa.
Vì thế nên khi Phó Thiêm Dục rời đi thì Tô Nhiễm đã đứng dậy, có chút nghiêm trọng nói:
- Mẹ, con có chuyện này muốn nói với mẹ.
- Con ngồi xuống đi, sao lại nghiêm trọng như vậy chứ?
Nhưng nét mặt của Tô Nhiễm bây giờ thì đúng là khá nghiêm trọng, sau đó thì Thái Vy Ương cũng nhẹ nhàng nắm lấy tay của con dâu, nói:
- Rồi, con nói đi, có chuyện gì cần nói với mẹ sao?
- Thật ra trước khi quen biết Thiêm Dục… Thì con đã sớm không còn trong trắng rồi.
- Thì sao?
Tô Nhiễm bây giờ lại có chút kinh ngạc đưa mắt nhìn bà ấy.


Nhìn cô con dâu ngây ngốc này thì Thái Vy Ương cũng chỉ cười, vốn dĩ ngay từ đầu Phó Thiêm Dục đã nói chuyện này cho hai vợ chồng họ biết rồi.

Đúng là lúc đầu Thái Vy Ương cảm thấy con trai đúng là có chút thiệt thòi, nhưng sau khi nghe Phó Thiêm Dục kể lại toàn bộ quá khứ của cô thì bà ấy lại thấy thương nhiều hơn, dù sao cũng là phận đàn bà, đâu thể nào trách móc nhau vì những thứ không nhìn thấy được.
- Mẹ…
- Nhiễm Nhiễm, chỉ cần hiện tại con và A Trùng sống tốt với nhau là cha mẹ yên lòng rồi, chuyện quá khứ thì cứ mặc kệ nó đi.

Từ nay về sau con còn có cha mẹ, có A Trùng, mọi người sẽ bảo vệ con.
Tô Nhiễm liền gật đầu, sau đó thì hai mẹ con liền ôm nhau… Cuộc đời của Tô Nhiễm chưa bao giờ cảm nhận được hơi ấm từ mẹ ruột, nhưng chắc hẳn bây giờ là ông trời đang bù đắp cho cô, không có một mẹ ruột chăm lo từ nhỏ, thì bây giờ lại có một “mộng chè” đáng yêu như vậy, đúng là cái gì cũng có cái số của nó!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận