Nhặt Được Sói Con Trong Trò Chơi Sinh Tồn


BỊ ÉP NÓI RA ĐÁP ÁN CÂU ĐỐ
Câu từ bài thơ rất lộn xộn, đảo tứ đỉnh tam, một ý nói đi nói lại mấy lần, thật sự có chút quái lạ, nhưng câu cuối cùng kia lại làm người ta trở nên phấn chấn hẳn lên —— chìa khóa sẽ xuất hiện, xem ra, đây là câu đố cuối cùng rồi.
Bạch Tuyết rất dễ lý giải, mặc kệ là ở thế giới hiện tại hay thế giới thực, bông tuyết đều là có màu trắng, nhưng Hồng Tuyết là thế nào?
Bất kể là Vương Vân Chi hay Hạ Lẫm, đều chỉ có thể nghĩ đến một kết luận
" Bông tuyết dính máu?"
"Bông tuyết thấm máu tươi?"
Cả hai cùng lúc thấp giọng nói ra.
Hạ Lẫm cười cười: " Lão sư, anh về sau không nên dùng ánh mắt nhìn kẻ xấu mà nhìn tôi đó, suy nghĩ của anh vẫn luôn nhẫn tâm như vậy."
"Tôi chỉ đang thử lý giải cái thế giới này thôi." Vương Vân Chi nói.
Bọn họ rất ăn ý mà đi về phía rừng rậm cách đó không xa ( dù rằng Vương Vân Chi không muốn thừa nhận loại ăn ý ấy), nhìn về nơi xảy ra chém giết tối qua, thi thể sớm đã không còn ở đó, đám người đã chôn lấp ở nơi xa xa, vết máu từ lâu đã bị tuyết rơi phủ lên.
Hạ Lẫm đi qua, dùng cốt đao đào một lớp tuyết trên mặt đất lên, lộ ra vết máu bên dưới, mà vết máu kia đã sớm biến thành màu đen, không còn màu đỏ tươi trước đó.
" Chẳng lẽ.....nhất định phải dùng máu tươi sao?" Hạ Lẫm tự nhủ.
"..." Vương Vân Chi không nói gì.
Chẳng lẽ phải giết một người nữa mới có thể lấy được chìa khóa?
" Đưa cốt đao cho tôi, tôi muốn thử một chút." Vương Vân Chi suy nghĩ nói.
Cậu tháo găng tay lông thú dày cộm ra, lộ ra ngón tay trắng nõn thon dài, nếu chỉ có tí máu thì không sao, căn bản không cần   phải đánh đổi mạng sống nào cả, chỉ cần cắt đứt ngón tay, nhỏ xuống mấy giọt máu tươi, vậy là có thể tạo ra Hồng Tuyết trong bài thơ rồi.
Cốt đao trong tay Hạ Lẫm xoay tới xoay lui, không hề có ý định đưa sang.
"Việc đó không có khả năng."Hạ Lẫm nói: " Máu tươi của con người là máu nóng, một khi tiếp xúc với bông tuyết, bông tuyết sẽ tan lập tức, sau khi hòa tan chỉ còn hỗn hợp nước pha máu loãng, không còn là bông tuyết nữa."
" Vậy thì chờ lúc máu không còn ấm thì thử lại"
" Không có khả năng, máu tươi lúc lạnh lại thì có thể biến thành dạng sền sệt, thậm chí có thể bị đông đặc."

Vương Vân Chi thử tưởng tượng, xác thực sẽ là như thế.
Thế này lại trở nên phiền toái hơn nữa rồi, câu thơ nói chính là "bông tuyết" chứ không phải là "tuyết", nếu như chỉ là tạo ra một nắm tuyết màu đỏ thì rất dễ dàng, nhưng là phải giữ  nguyên hình dạng tinh xảo của bông tuyết, thì vấn đề không còn đơn giản nữa rồi.
Cửa nhà gỗ mở ra, đôi song sinh chạy đến, bọn chúng rất ít khi rời khỏi cửa, kìm nén đến có hơi nhàm chán, hiện tại không thể chịu được nữa, dự định ra ngoài thăm thú một chút, sau đó, Dư Lệ, Dương Vũ Tinh, Lục Sóng, Từ Siêu cũng đều bước ra.
" Hai người phát hiện ra đầu mối mới sao?" Dương Vũ Tinh liếc nhìn mảnh giấy trong tay Hạ Lẫm, mừng rỡ hỏi.
Giọng nói của cô vẫn ôn nhu, nhưng ánh mắt nhìn về Hạ Lẫm vẫn chứa một tia kính sợ.
Đều đến cả rồi, vậy thì cùng hợp mưu hợp lực vậy.
Hạ Lẫm đưa mảnh giấy đưa cho đám người, tất cả nhìn qua, nhao nhao nhíu mày lắc đầu."
Vương Vân Chi lén nhìn Hạ Lẫm, có chút khó hiểu vì sao y lại dứt khoát đưa mảnh giấy cho mọi người xem. 
Làm Lãnh Chúa Hắc Ám, Hạ Lẫm còn chưa tìm ra Thiên Sứ Quang Minh, lúc này y vốn hẳn nên tận lực kéo dài tiến độ mới đúng, để mọi người đến tối mang lại chìa khóa, như vậy mới đủ thời gian giết chết Thiên Sứ Quang Minh, kết quả hiện tại...Hạ Lẫm chẳng những tích cực cùng mình một chỗ tìm kiếm  biên giới, còn tích cực triệu tập mọi người cùng nhau tìm ra đáp án, chẳng lẽ...!y đã tìm ra ai là Thiên Sứ Quang Minh rồi sao?
" Nếu như mọi người đều đoán không ra đáp án, chúng ta trước tiên xem cái hồ bên kia một chút vậy." Hạ Lẫm nói.
Nhắc đến bài thơ, phần đơn giản nhất bên trong chính là địa điểm, câu  thứ ba đếm ngược là "Mang Hồng Bạch Tuyết bỏ vào trong hồ", cái hồ này rất dễ tìm, qua khỏi rừng rậm một chút, có một cái hồ nhỏ, mặt hồ không lớn, nhưng đều đã đông cứng lại.
Mọi người cùng cầm lên rìu, đi trên mặt hồ, vì để dễ dàng mô phỏng cảnh tượng để giải đáp, điều đầu tiên là đục một cái hố trên bề mặt.
Đục ra một tầng băng dày, bên dưới chính là mặt nước màu xanh lục, rất xinh đẹp, cũng rất sâu.
"Oa.." Cặp song sinh ghé vào hố băng bên cạnh, cẩn thận nhìn thoáng vào bên trong, rồi lập tức quay về khu vực an toàn hơn.
Hồ nước trong xanh sâu thẳm, giống như muốn hút người ta vào bên trong, không khỏi khiến Vương Vân Chi nhớ đến chiếc nhẫn trên tay Hạ Lẫm, cùng với đôi mắt kia của y.
Hố băng bị đục ra không bao lâu thì bị đông lạnh lại, mọi người cùng nhau thu thập dụng cụ, trở về nhà gỗ.
.....
Vương Vân Chi rớt lại phía sau một khoảng xa, cậu rơi vào trầm tư, chỉ thấy trước mắt lay động thân ảnh đôi song sinh.

Bọn chúng mặc áo lông da thú dày, nhưng vẫn lộ ra mép váy bên trong.

Một thích mặc y phục màu đỏ, một thích mặc y phục màu trắng.
Một có tên là Lâm Đồng Nhi, một có tên là Lâm Tuyết Nhi.
Không lẽ....
Vương Vân Chi phát hiện trong đầu mình đang dâng lên một suy nghĩ đáng sợ.

Sắc mặt cậu tái đi, vội nhắm lại hai mắt.

Chi tiết này lập tức lọt vào tầm mắt Hạ Lẫm.
" Lão sư, anh nghĩ đến gì rồi? Đáp án sao?" Hạ Lẫm đến gần, đôi mắt mang theo ý cười nhìn về phía Vương Vân Chi.
"...Không có." Vương Vân Chi quả quyết nói.
" Không đúng, anh vốn đang trong thời điểm tìm không ra lời giải, phải nên vô cùng phiền muộn, sao thái độ hiện tại, lại giống như đang bị tôi tra khảo thế này?"
"..."
Lộ trình ngắn ngủi sau đó, Hạ Lẫm không hỏi thêm gì nữa,  nhưng trong lòng Vương Vân Chi lại không hề thả lỏng, trực giác nói cậu biết, Hạ Lẫm tuyệt đối chưa từ bỏ ý đồ.
Vừa về đến nhà gỗ, Hạ Lẫm liền lôi kéo Vương Vân Chi vào trong căn phòng nhỏ, còn chốt cả cửa lại.
"Có thể nói không?" Hạ Lẫm ngồi xuống một tảng da thú được xếp chồng lên, giương mắt nhìn Vương Vân Chi.
"Không."
"Sự kiên trì của anh hiện tại không mang lại ý nghĩa gì cả." Hạ Lẫm híp mắt lại: "Vẻn vẹn từ lúc anh không chịu nói ra câu trả lời đến biểu hiện kia, tôi liền có thể đoán được rất rất nhiều....Anh vẫn luôn luôn rất hào hứng khi nói ra phán đoán và kiến giải của mình kia mà, cho dù đứng dưới tình huống nguy hiểm, anh cũng chưa từng e ngại nói ra chân tướng, cho nên, điều gì khiến cho anh trở nên thận trọng như vậy?"
"Cậu đoán không ra đâu." Vương Vân Chi cười khổ.
" Tôi có thể." Hạ Lẫm nói: " Lão sư, nhược điểm của anh chính là nhân từ quá mức, đúng vậy, cho dù mới vừa cùng anh nói đùa, tôi cũng vẫn cho rằng là vậy -- chỉ có một nguyên nhân khiến anh kín miệng như vậy, chính là nói ra đáp án, sẽ thương tổn đến người khác."

Vương Vân Chi vẫn bảo trì vẻ mặt không biểu tình, nhưng ngón tay run nhẹ đã bán đứng cậu.
"Sẽ thương tổn đến ai đây? Đôi song sinh vẫn còn là trẻ vị thành niên, trẻ vị thành niên đối với anh là đối tượng cần được bảo vệ nhất; Dư Lệ đối với anh quen thuộc nhất, quan hệ tốt nhất, và cũng vô tội nhất; Vương Diệc...!là một tên khốn đáng ghét, tôi nhìn không ra anh có bất kỳ lý do gì nhân từ với hắn; ba người báo thù còn lại, nghe qua lý do của bọn họ, anh cũng có chút đồng tình...." Hạ Lẫm thảnh thơi lần lượt nói tiếp: " Người anh cố bảo vệ, đến cùng là ai đây?"
Trầm mặc hồi lâu, Hạ Lẫm đứng lên, rời khỏi phòng.
Cửa gian phòng và cửa sổ đều bị  y khóa lại, Vương Vân Chi phát hiện mình lại lần nữa bị giam cầm.

Cậu bọc lấy lông thú thật dày trên sàn rồi ngồi xuống, phát hiện mình không có tâm trạng để chửi mắng Hạ Lẫm.
Bởi vì y nói đúng.
Mình hiện tại kiên trì, không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Muốn rời khỏi thế giới này, nhất định phải tìm ra chìa khóa, muốn tìm ra chìa khóa, nhất định phải nói ra đáp án mình nghĩ tới.

Một người giằng co không nói, kết cục sau cùng chỉ có thể tất cả mọi người đều bị vây trong này, vĩnh viễn không thể rời đi, thậm chí chết dần.

Thế nhưng là...tuy hiểu rõ đạo lý này, Vương Vân Chi vẫn không biết làm sao để mở miệng nói ra đáp án.
Hồng Tuyết chính là Lâm Đồng Nhi, Bạch Tuyết chính là Lâm Tuyết Nhi.

Dụng ý của bài thơ, chính là muốn mang bọn chúng làm tế phẩm tươi sống ném vào hồ băng rét lạnh.
Đáp án đó, mình làm sao có thể nói ra.
Thống khổ cùng xoắn xuýt xông lên đầu, Vương Vân Chi chỉ cảm thấy lạnh, lạnh đến không thể cử động được, chỉ có thể che kín lông thú trên người.
Tối qua trong rừng hứng gió lạnh quá lâu, hiện tại cậu chỉ cảm thấy trên trán nóng hổi, cơn buồn ngủ từng đợt đánh ập tới, không lâu sau liền lâm vào hắc ám.
Cậu mơ thấy mình đứng trên hồ băng, đôi song sinh mang theo nụ cười ngây thơ trong sáng cầm khối rubik đến gần mình hỏi:"Anh trai, có thể giúp bọn em giải khối rubik này chứ?"
Cậu mang theo nụ cười trả lời:" Đương nhiên có thể."
Sau đó, cậu liền vươn tay, nhẹ nhàng cắt đứt cổ bọn chúng.
" Anh..sao lại muốn giết bọn em..." Lâm Tuyết Nhi dưới tay cậu khóc lóc giãy dụa, rất nhanh liền không còn phát ra âm thanh nào.
"Bởi vì chúng ta muốn tìm ra chìa khóa.." Cậu trả lời, vẫn mang theo nụ cười nhàn nhạt.

....
Tỉnh dậy từ trong cơn ác mộng, Vương Vân Chi cảm thấy trán mình toát đầy mồ hôi lạnh.

Cậu thở dốc thật lâu mới bình tĩnh trở lại, nhìn về phía cửa sổ, lúc này đã là hoàng hôn.
Trong thế giới này vẫn có thể nhìn thấy mặt trời lặn, chỉ là không biết mặt trời lặn kia làm ra thế  nào, có lẽ là mô hình được thiết kế công phu, tóm lại không khác biệt gì so với mặt trời ở thế giới thực, chỉ có hơi lớn hơn một chút, chắc là vì mô hình thả mặt trời tương đối gần.
Ánh sáng của hoàng hôn, chiếu vào bông tuyết tung bay trên không, không nghĩ đến trong thế giới tàn khốc này, lại có khung cảnh lãng mạn như vậy.

Vương Vân Chi nhìn đến ngây dại.
Cậu từ dưới đất bò dậy, muốn mở ra khóa cửa gian phòng, không ngoài ý muốn bị thủ vệ ngăn lại.
"Vương Vân Chi lão sư?" Là âm thanh của Dương Vũ Tinh, cô tuân theo mệnh lệnh của Hạ Lẫm, trông coi bên ngoài.
"Dương Vũ Tinh?" Vương Vân Chi cũng không cảm thấy kì quái:" Mở cửa."
" Thật xin lỗi, tôi không thể thả ngài ra ngoài." Dương Vũ Tinh xin lỗi nói:"Chủ nhân hạ mệnh lệnh, nói trừ phi ngài chịu nói ra đáp án, nếu không tuyết đối không thể thả ngài ra ngoài."
" Nếu như tôi chết trong phòng thì sao?"
"Thân thể ngài không thoải mái sao?" Dương Vũ Tinh lập tức khẩn trương, ân cần nói: " Chủ nhân nói, nếu như ngài không khỏe, tôi liền lập tức đi báo..."
"Không có, tôi rất ổn." Vương Vân Chi sờ lên cái trán còn nóng hổi của mình, nghĩ thầm cảm thấy không ổn, cũng không thể gọi vị tiểu Diêm Vương kia về, chỉ sợ càng thêm hỏng bét.
Cậu lần nữa chìm vào giấc ngủ, lại lần nữa tỉnh lại.
Khi tỉnh dậy, đã là rạng sáng hôm sau, ngoài cửa sổ một mảnh trắng xóa miễn cưỡng có thể nhìn được mấy tia nắng sớm, bên cạnh mình còn có một cái chén không, tựa như bên trong từng chứa canh cá.
Vương Vân Chi nhịn xuống choáng váng khó chịu, từ dưới đất bò dậy, miễn cưỡng đến trước cửa, gõ gõ gian phòng.
"Ngài tỉnh rồi?" Ngoài cửa truyền đến âm thanh ngạc nhiên của Dương Vũ Tinh.
Vương Vân Chi thở dài, cắn răng, thấp giọng nói: " Gọi Hạ Lẫm đến."
"Vâng?" 
" Tôi sẽ nói đáp án cho y biết.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận