Chắc chắn là cố ý.
"Không cần." Vương Vân Chi bình tĩnh trả lời: "Tôi tự làm được."
"Sao?" Hạ Lẫm kinh ngạc: "Chỗ sau lưng cũng có thể tự làm sao?"
Những ai đi biển chơi đều biết rõ một chuyện: Những chỗ khác tuy tự mình có thể bôi kem, nhưng lưng nhất định phải nhờ người khác, bởi vì bản thân chắc chắn không thể chạm tới được.
"Cậu có phải coi thường độ dẻo dai của vũ công quá không." Vương Vân Chi dở khóc dở cười nói: "Tôi không cần người khác giúp đâu."
Thật ra thì lại cần, dù cho có dẻo dai đến mấy thì cũng không tiện bằng để người khác giúp mình, nhưng Vương Vân Chi lại không muốn để con sói đó được như ý.
"Nhưng, tôi đâu phải vũ công đâu chứ." Hạ Lẫm bên ngoài tuyệt vọng gục đầu vào cánh cửa: "Lão sư, giúp tôi chút nha."
Ăn mềm không ăn cứng -- Vương Vân Chi đối với cái tính này của mình cũng cảm thấy bất đắc dĩ, nếu như Hạ Lẫm lúc mới quen mà đã bạo như thế thì cậu nhất định sẽ lạnh mặt với y, thế nhưng Hạ Lẫm lại tung một chiêu tỏ ra yếu kém, vậy thì quả thật không có cách nào.
"....." Vương Vân Chi lần nữa mặc quần áo tử tế rồi mở cửa ra, cho Hạ Lẫm bước vào.
Hạ Lẫm ngoan ngoãn đứng ở trước cửa, y đang nhắm mắt, hàng mi dài còn đang khẽ run, thoạt nhìn rất đáng yêu.
"Cậu không sợ vấp té sao?" Vương Vân Chi nhìn cái bộ dáng này của y, chút cảm giác bị gài lúc nãy cũng dần dần biến mất.
"Nói không nhìn là không nhìn, quân tử nhất ngôn cửu đỉnh." Hạ Lẫm giơ một ngón tay lên nghiêm túc nói, có lẽ bị câu nhắc nhở ban nãy của Vương Vân Chi gợi ra gì đó, y lập tức vấp chân, lảo đảo một cái.
"...." Vương Vân Chi biết rõ y đang cố tình nhưng vẫn không muốn nhìn tên này vì thực hiện lời hứa mà phải ngã sõng soài, cậu trầm mặt vươn tay kéo y lại.
Hạ Lẫm vì vẫn đang nhắm mắt, hai tay chẳng biết nên đặt ở đâu, vô ý liền chạm vào hông Vương Vân Chi, còn vô cùng trong sáng e ngại nói: "Lão sư, xem như tôi cũng đã vào được rồi, để tôi giúp anh luôn nha."
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì không biết sẽ bị y sờ tới chỗ nào đây.
"Bớt nói nhảm." Vương Vân Chi hung tợn nhấn vai Hạ Lẫm, đè y xuống một cái ghế dài trong phòng: "Nằm xuống cho tôi."
Hạ Lẫm ngoan ngoãn làm theo, khuôn mặt chôn sâu trên ghế, Vương Vân Chi đoán chắc y đang trộm cười.
"Mau nhớ lại cái lý do ban nãy cậu gõ cửa xin vào đi, không phải muốn tôi thoa giúp cậu à?" Vương Vân Chi gõ nhẹ đầu y: "Còn không mau cởi áo ra."
Hạ Lẫm như con cá nhỏ nằm trên ghế ngọ nguậy thân mình, sau đó vô tội nói: "Cởi không được."
"......"
Vương Vân Chi cảm thấy sự kiên nhẫn đang mất dần nên cũng lười ra vẻ khiêm tốn, trực tiếp kéo áo Hạ Lẫm lên trên đầu.
Làn da có hơi tái nhợt, khối lượng cơ hoàn mỹ, xương bả vai xinh đẹp.....!
Vương Vân Chi ngẩn người nhắc nhở chính mình, đây chỉ là phản xạ có điều kiện theo thói quen thẩm mỹ mà thôi.
Kỳ thật, bất kể là tiếp xúc cơ thể một cách ngay thẳng hoặc ngược lại, đã là một chuyện quá quen thuộc với cậu, quen đến mức không còn cảm thấy ngượng được nữa.
Trong đoàn có rất nhiều thành viên, mỗi lần lên sân khấu tất nhiên sẽ phải thay y phục.
Hơn nữa thân là đàn anh, cậu thường phải kiểm tra tình trạng của đàn em sau mỗi lần trình diễn, khớp vai có ổn hay không, đùi đã được giãn cơ kĩ hay chưa.....!trong trường hợp đó, đương nhiên cậu sẽ phải chạm vào cơ thể của người khác...!Nhưng bất kỳ hành động nào của cậu đều không quá dư thừa, ngay cả những suy nghĩ xấu hổ cũng không có.
Thế mà đến trường hợp của Hạ Lẫm, mọi thứ dường như cứ là lạ.
Vương Vân Chi nhắm mắt lại, tưởng tượng Hạ Lẫm đang cần được bôi kem thành cái bánh ngọt đang cần được phết bơ.
Đúng, mình chỉ đang cho bánh thêm bơ mà thôi, không có gì đáng lo hết.
Kem chống nắng mịn màng trên đầu ngón tay được thoa xuống dưới, khi lướt đến nơi lõm xuống của thắt lưng lại vô ý hơi mạnh tay, nạn nhân "bánh ngọt" lại lập tức nũng nịu mà kêu lên một tiếng.
Sao mà nghe y hệt tiếng chó rên ư ử.
.........!
"Còn lại cậu tự làm đi, tôi đi trước." Vương Vân Chi bôi xong hết vùng lưng cho cái "bánh ngọt", cảm thấy nán lại nơi này không được thích hợp lắm liền xoay người bước đi.
Kết quả còn chưa cất bước đã bị một cánh tay ôm chặt thắt lưng, làm thế nào cũng không thoát được.
"Không cho đi." Hạ Lẫm nhắm mắt làm nũng: "Tôi cũng muốn giúp anh thoa."
"Tôi đã tự làm xong rồi mà." Vương Vân Chi bất đắc dĩ cự tuyệt.
"Nói dối, dù có là anh thì phía sau lưng cùng lắm chỉ có thể chạm mà thôi, bôi thoa gì đó sao mà làm được." Hạ Lẫm không chịu bỏ qua: "Hơn nữa, sao anh lại mặc áo vào nhanh như vậy chứ, sớm biết đã không nhắm mắt làm chi...."
"Cậu nhắm mắt lại thì làm sao biết tôi đã mặc áo vào rồi?"
"Sờ thấy."
"......"
"Lão sư, tôi không cởi áo anh, vậy đã được hay chưa?" Hạ Lẫm đứng lên, đem Vương Vân Chi xoay lại, hai người mặt đối mặt.
Hạ Lẫm lấy tư thế gần như ôm trọn lấy Vương Vân Chi, hai tay xấu xa từ dưới vạt áo duỗi vào, chạm đến phía sau lưng.
"Cậu khiến tôi thật...." Vương Vân Chi bực mình, vừa định dùng sức đẩy con sói này ra thì gặp phải ánh mắt của y.
Hạ Lẫm mở mắt, trong đôi mắt toàn bộ chỉ thể hiện sự lo lắng, không có một chút tà niệm nào.
"...." Không biết vì sao Vương Vân Chi bắt đầu nghi ngờ có phải là do chính mình nghĩ nhiều rồi không, luôn áp đặt những suy nghĩ kia lên đối phương, như vậy thật không tốt chút nào!....!
Lúc cậu đang lưỡng lự, ngón tay của Hạ Lẫm đã lướt trên lưng cậu, tìm kiếm những nơi vẫn còn thiếu rồi thoa kem lên.
"Xong rồi." Không biết qua bao lâu, Hạ Lẫm thỏa mãn thu tay về: "Đi nào, tôi chỉ anh chơi bóng."
Giọng nói vô cùng bình thường, ánh mắt cũng vô cùng tinh khiết.
......!
Sau khi trên bãi cát vận động tròn một tiếng đồng hồ, dưới góc phải quả nhiên tăng lên con số 510 tệ, sắc trời cũng bắt đầu tối lại.
"Anh Vân Chi, anh Hạ Lẫm, em đói rồi." Lâm Tuyết Nhi ôm sói con, rã rời quay về, thể lực của nó không tính là quá tốt mà hôm nay lại chơi quá mức, còn phải mệt mỏi ôm sói con đang bất động.
"Aiyaa, tớ cũng đói." Nam Manh cũng đang ở cạnh đồng đội của mình mà than vãn: "Mà không biết thức ăn ở đây có ổn không nữa."
Trong dãy nhà nghỉ có một nhà hàng phục vụ cạnh biển.
Lúc này đương nhiên là không có chủ tiệm lẫn đầu bếp, nhưng nhà bếp thì rất hoàn chỉnh, đầy đủ gia vị, một kho đầy gạo và bột mì, cả nước suối cũng có rất nhiều, muốn sống ở đây trong vòng một tháng cũng không thành vấn đề.
Dựa theo phong cách của Khối Rubik Tử Vong, thức ăn chắc chắn an toàn, vì thứ có thể giết chết người chơi từ đầu đến giờ đều không phải là thực phẩm, thậm chí loại như độc dược cũng chưa từng xuất hiện.
Sau một lúc chần chừ, các người chơi bắt đầu bận rộn dùng nguyên liệu làm thành những món đơn giản như mì xào nước tương, cơm chiên cay để ăn vội.
Xong bữa, mọi người lại bắt đầu tìm phòng cho mình.
Lúc này, màn đêm đã bắt đầu buông xuống, trong phòng có điện, nhấn công tắc liền sáng đèn, ngay cả bên ngoài cũng có đèn màu trang trí.
Trước nhà có một tấm biển dựng thẳng, bên trên là một số [1], trời tối thì con số cũng bắt đầu sáng lên.
Khi mọi người đi ngang qua tấm biển này, đều không nhịn được liếc mắt vài cái.
"Con số này có ý nghĩa gì sao?" Hạ Lẫm hơi lưu tâm.
"Tôi cũng thấy có chút kỳ lạ, không giống như biển số nhà." Vương Vân Chi chưa bao giờ nhìn qua tấm biển nào đơn điệu như thể, bên trên ngoại trừ có một con số thì chẳng còn thứ gì khác.
Cả hai chỉ đơn giản cảm thấy kỳ quái, nhưng năm đồng đội mới khi nhìn thấy con số kia lại lộ ra thần sắc khó mà diễn tả được, dù có cật lực che giấu nhưng vẫn bị Hạ Lẫm chú ý.
"Bọn họ hình như rất sợ mấy con số này." Hạ Lẫm nói nhỏ bên tai Vương Vân Chi.
Cùng lắm là một con số mà thôi, có gì đáng sợ?
"Hôm nay chơi vui rồi, bọn em đi nghỉ ngơi đây." Dương Tư Diễm kéo Thôi Hiên cùng đồng đội cáo biệt, còn niềm nở chỉ sang một khu bên kia: "Năm người chúng em sẽ ở đó, có chuyện gì thì tìm bọn em nhé."
"Ừm, hẹn mai gặp." Vương Vân Chi cười gật đầu.
Phòng nghỉ ở đây theo phong cách Nhật Bản, chăn đệm được trải trên chiếu Tatami, một phòng có thể ngủ nhiều người, mỗi căn đều có một phòng tắm nhỏ.
Cửa phòng hoàn toàn khác so với thế giới trước đó, không có gì để bảo đảm an toàn, ngay cả khóa cửa cũng không.
"Lão sư, vì lý do an toàn, chúng ta hẳn là nên ở cùng nhau." Hạ Lẫm nghiêm túc nói.
Lâm Tuyết Nhi cũng theo góp vui: "Em, em có chút sợ..."
"Lá gan của cả hai không phải là rất lớn sao? Tự dưng lại..." Vương Vân Chi cũng không biết hai người bọn họ là sợ thật hay giả.
"Thật mà, vạn nhất cái tên đại BOSS gì đó nửa đêm tới giết thì em biết phải làm sao?" Lâm Tuyết Nhi rũ mắt: "Ban đầu còn có chị thì không sợ, lúc đó còn nghĩ cùng lắm thì cùng chết, mà lúc này thì không giống vậy rồi..."
Hạ Lẫm nhìn xung quanh, phát hiện trong đây có một cái tủ âm tường cửa kéo*, lập tức mở ra bảo Lâm Tuyết Nhi chui vào.
"Bảo em ngủ ở đây?" Lâm Tuyết Nhi trợn mắt.
"Đương nhiên, chỗ này tương đối an toàn đó chứ." Hạ Lẫm nghiêm túc nói.
"Cũng, cũng đúng...." Lâm Tuyết Nhi ôm chăn gối bò vào trong, phát hiện nơi này cũng khá rộng rãi, cảm giác thực sự an toàn nên lập tức đưa ra quyết định: "Em sẽ ngủ ở đây."
Con bé lại thò đầu ra, tò mò nhìn Hạ Lẫm: "Anh Hạ Lẫm, thật ra anh sợ em cản đường anh đúng..."
Hạ Lẫm mặt không biểu tình đóng lại cửa tủ.
...!
Căn phòng trải chiếu Tatami này tốt ở chỗ, dù là hai người có nằm gần nhau, nhưng vẫn sẽ không có cảm giác như cùng nằm trên một cái giường lớn.
Sau khi rửa mặt, Vương Vân Chi nằm xuống chỗ của mình, vừa quay đầu thì thấy ngay Hạ Lẫm bên cạnh.
"Yên tâm ngủ đi." Hạ Lẫm có lẽ ban ngày muốn làm gì thì đã làm được, lúc này không còn náo loạn nữa, ngược lại vô cùng đáng tin nói: "Nếu như có gì nguy hiểm, tôi sẽ gọi anh dậy chỉ trong một giây.".