Võ Thần về phòng, Võ Phong ánh mắt nghi ngờ dán chặt vào người hắn: “Huynh đi đâu bây giờ mới về, không phải huynh qua phòng Tuyết Lam tỷ cợt nhã tỷ ấy đấy chứ?”
“Ta làm gì có, chỉ là đi quan sát tình hình lên kế hoạch thôi.”
“Thế huynh lên được kế hoạch gì rồi?”
Võ Thần vẻ nghiêm túc, ánh mắt có chút đáng sợ tiến sát lại đối diện mặt Võ Phong: “Chỉ một chữ ‘giết’.”
Võ Phong hốt hoảng la lên: “Cái gì, huynh nói cái gì?”
“Đệ nhỏ tiếng xí đi.
Ta đi thăm dò thấy chúng có kho châu báu cất đầy vàng bạc, như là chúng vơ vét cho bằng hết của thiên hạ vẫn chưa thỏa mãn, vả lại chúng cướp của chắc chắn là giết người.”
“Huynh, huynh không phải hứa với ông nội là không giết người sao?”
“Đệ thôi đi, ta hứa với ông nội không giết người vô tội, còn lũ này tội chất đống nên đáng chết, giờ trong đầu ta chỉ muốn giết thôi, đệ đừng có cản ta.”
“Huynh cứ để xem đến ngày mai như thế nào đã, chúng ta cũng chưa biết rõ nữa.”
Võ Thần không nói thêm bỏ lại giường nằm, nằm một lát thì trời về chiều tối, tên chột mắt gõ cửa phòng bước vào: “Hai ngươi ra giữa sân doanh trại dự tiệc, hôm nay đại ca muốn tổ chức lễ chào mừng các người, sẵn tiện tuyên bố tin vui.”
“Được rồi, ngươi về trước đi, ta đi gọi Vũ Tuyết Lam sẽ ra.” Võ Thần nói.
“Vũ Tuyết Lam, cô ấy sẽ có tì nữ dẫn đường, hai ngươi cứ ra trước.”
“Được rồi, bọn ta sẽ ra ngay.” Võ Phong nói.
Hai huynh đệ ra sân, không khí náo nhiệt, người nhảy múa, kẻ uống rượu, ở giữa là một vũ đoàn múa với các cô nương trong trang phục lộng lẫy, ai cũng đẹp kiều diễm, điệu múa uyển chuyển mê lòng người.
Tên Hắc Đại Mao ngồi ở chiếc ghế to trên cao khoác lên mình bộ áo da hổ trông thật rừng rú, có hai tì nữ đứng hai bên hầu hạ, phía dưới là được đặt những chiếc bàn nhỏ để các huynh đệ trong trại ngồi uống rượu, hai huynh đệ Võ Thần ngồi vào chiếc bàn gần với vị trí trung tâm, gần đối diện với tên Hắc Đại Mao, rượu thịt đầy bàn.
Hắc Đại Mao đưa tay lên ra hiệu cho bọn người bên dưới dừng ca hát, hắn trịnh trọng thông báo: “Hôm nay trại chúng ta mới có thêm hai huynh đệ mới là Võ Thần và Võ Phong.” Vừa nói hắn vừa đưa tay chỉ về phía hai huynh đệ.
Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía hai huynh đệ, sau đó là tiếng tung hô: “Chào mừng, chào mừng.” Lập tức mọi người trở lại trạng thái ca hát, nhảy múa.
“Tuyết Lam tỷ sao chưa thấy đâu ca?”
“Đệ hỏi ta ta biết hỏi ai, chắc là bận trang điểm các kiểu cố tình câu dẫn ta thôi.”
“Huynh đúng là.” Võ Phong lắc đầu.
Một lần nữa tên Hắc Đại Mao tuyên bố: “Hôm nay có một tin mừng, hôm nay cũng là ngày đại hôn của ta, đêm nay cũng là đêm động phòng hoa chúc của ta, đưa Hắc đại tẩu của các ngươi ra.”
Từ phía trong một cô gái được che khăn trùm đầu đỏ được hai tỳ nữ dẫn ra, nàng trong bộ y phục da hổ.
Tên Hắc Đại Mao đứng dậy tiến lại gần tháo khăn trùm đầu của nàng ra, Vũ Tuyết Lam đôi má nàng điểm chút phấn hồng, đôi môi nàng tô son đỏ giống như nụ hoa anh đào, đôi mắt long lanh tựa mặt hồ, vẻ đẹp của nàng trong trẻo thánh thiện.
Ánh mắt Hắc Đại Mao như muốn nuốt chửng nàng.
Ghé lại sát tai nàng hắn thì thầm: “Đêm nay nàng sẽ là của ta.” Vũ Tuyết Lam tức đến run cả môi lên, hai bàn tay nàng cố nắm chặt, ánh mắt nàng đầy sự căm phẫn.
Nàng là đang bị hắn khống chế, cơ thể chẳng thể cử động được nhiều.
Bao nhiều năm bôn ba chốn giang hồ, đây là lần đầu tiên nàng chịu nhục tới mức này.
Trong lúc Võ Thần ăn thịt và uống rượu chẳng quan tâm tới xung quanh, Võ Phong đập mạnh vào vai Võ Thần: “Ca, nhìn kìa, có chuyện không hay rồi.”
“Có gì đáng nhìn kia chứ nếu không phải là Vũ Tuyết Lam, thì ở đây chẳng có cô nương nào ra hồn.”
“Huynh nói đúng rồi, là tỷ ấy, nhưng tỷ ấy sao lại ở trên kia, lại làm Hắc đại tẩu rồi kìa.”
Võ Thần tức khắc nhìn lên, dụi vào mắt mình hắn không tin cô gái xinh đẹp trên kia lại là Vũ Tuyết Lam: “Là nàng hay là tiên nữ.” Miệng hắn lẩm bẩm.
“Để ta giết thằng mèo rừng kia trước rồi sẽ san bằng chỗ này, đến nương tử của ta mà cũng dám dành.” Dứt lời hắn lập tức đứng lên mạnh mẽ.
Võ Phong kéo tay hắn lại: “Ca, cho chúng chết nhanh nhất để chúng không quá đau đớn.”
Võ Thần gục nhẹ đầu rồi lập tức phóng thẳng lên sân khấu chỗ Vũ Tuyết Lam đang đứng, dứt khoát hắn ôm nàng ép sát vào người mình, nhìn thẳng mặt tên Hắc Đại Mao: “Mèo rừng, mày mà cũng dám cướp nương tử của ông đây à, đêm nay tao sẽ san bằng chỗ này, và người chết đầu tiên là mày.”
Tên Hắc Đại Mao cười lớn ý khinh miệt hắn: “Một tên tép riêu như mày mà dám đấu với tao sao?”
Võ Thần quay lại nhìn Vũ Tuyết Lam: “Nàng hôm nay đẹp lắm.” Vũ Tuyết Lam không nói gì.
Chỉ nhìn hắn với sự cảm kích và kinh ngạc.
“Sao nàng không nói gì?”
Vũ Tuyết Lam vẫn không nói, hắn nhận ra nàng bị điểm huyệt, không vội giải huyệt đạo cho nàng, hắn cứ ôm nàng như thế.
“Mèo rừng, mày có muốn chết trước để không phải thấy cảnh doanh trại mày sụp đổ không?”
“Ha ha ha, tao thách.” Hắc Đại Mao vừa dứt lời, Võ Thần vung cánh tay thần lực chưởng một lực mạnh hướng về gian phòng của Hắc Đại Mao, trong cái chớp mắt mọi thứ chỉ còn lại đống đổ nát.
Đôi mắt Hắc Đại Mao trợn dộc lên, mặt tái xanh đi, cả đám người bên dưới há hốc mồm kinh ngạc, tất cả đều bất động như thời gian bị ngưng lại.
Một khúc nhạc bi thương được tấu lên là Võ Phong đang chơi đàn.
“Đây là khúc nhạc bi thương cuối cùng tao muốn tặng cả doanh trại của mày.” Võ Thần nói.
Tên Hắc Đại Mao sau phút kinh ngạc hắn vẫn cố chấp đến cùng xông tới chỗ Võ Thần, Võ Thần vung cánh tay, trong chớp nhoáng bẻ đầu Hắc Đại Mao rồi ném hắn xuống dưới.
“Đại ca của các người đã chết, còn ai muốn chết nữa không?”
Không một tiếng động, hắn nói tiếp: “Tao cho thời gian một giờ để rời khỏi đây, thằng quản lý kho vàng bạc, chia đều cho mỗi người để làm vốn mưu sinh, thằng quản lý tao sẽ canh chừng mày, nếu có thiếu sót cổ mày sẽ gãy như thằng mèo rừng kia, mày làm được không, bước lên.”
Một tên ốm ốm, vẻ yếu ớt bước lên, giọng hắn run rẩy: “Tôi … tôi làm được.”
“Tao nhắc lại, sau một giờ ai không rời khỏi đây sẽ bị chôn tại đây.
Được rồi, giải tán nhanh đi.”
Võ Thần dứt lời chỉ còn lại ba người ở sân, Võ Phong chạy lên chỗ Võ Thần: “Huynh thả Tuyết Lam tỷ ra được rồi đấy.”
Võ Thần cười nhẹ: “Ta quên.” Hắn giải huyệt đạo cho Vũ Tuyết Lam.
Giải huyệt đạo rồi nàng vẫn không nói gì cứ nhìn chăm chăm Võ Thần.
“Nàng sao thế, lại mê ta nữa rồi à?”
“Huynh quả nhiên là hành động nhanh gọn, lời lẽ dứt khoát, quá uy dũng.” Vũ Tuyết Lam nói.
“Nàng có hận bản thân không?”
“Hận chuyện gì?”
“Hận vì không thể ngăn bản thân yêu ta.”
Vu Tuyết Lam không biết trả lời, nàng chỉ cười nhẹ.
“Huynh thôi đi, giờ giải quyết xác tên này như thế nào?”
“Đệ đúng rãnh, tý ta san bằng chỗ này, xác hắn tự vùi dập tại đây thôi.”
“Đệ ra chỗ kho bạc xem bọn họ rời đi hết chưa? Báo lại ta để ta ra tay.”
“Vậy đệ đi đây.”
Giờ chỉ còn lại Võ Thần và Vũ Tuyết Lam, nàng nó lời nhẹ nhàng: “Cảm hơn huynh đã cứu ta.”
“Ta đâu có cứu nàng, là ta đang cứu chính ta thôi, chuyện nhỏ thôi nàng không cần cảm ơn.
Chỉ cần sau này đối tốt với ta là được.”
Hai người đang nói chuyện thì một tên dáng người ốm, gương mặt xương, hắn bê tới một bình rượu ngon vẻ kính cẩn: “Đại ca, trong lúc chờ đợi huynh uống tí rượu, ta muốn cảm ơn huynh đã tha mạng cho bọn ta, đây là loại rượu ngon nhất ta ủ rất lâu rồi.” Võ Thần nghi ngờ nhưng hắn không để lộ ra: “Chi bằng lúc này chơi khổ nhục kế luôn.” Nghĩ rồi hắn đưa bình rượu lên uống, biết được chỉ là loại độc bình thường, hắn nốc một hơi.
Tên mặt xương kia lớn tiếng cười to vẻ mặt đầy mãn nguyện, rồi hét lên: “Hắc đại ca, cuối cùng ta cũng trả thù được cho huynh, ta đã cho kẻ thù của huynh uống rượu độc, trước đây ta đã từng nói với huynh là ta rất thông minh mà.” Hắn rút ra con dao ngắn: “Ta đi theo hầu hạ huynh đây.” Một nhát tự đâm vào ngực hắn chết ngay tại chỗ..