Nhặt Được Sức Mạnh Của Thần


“Huynh đài, huynh nói cái gì? Huynh nói là vị cô nương mà huynh thích, cô ấy không thích huynh nhưng lại chặt cánh tay huynh hả? Nè nè, đừng có dọa ta nha.

Lại đây để bọn ta xem cánh tay huynh.”
Võ Thần dẫn hắn lại chỗ bụi hoa để Võ Phong xem vết thương cho hắn.

Võ Phong nhìn vết thương cũng hết hồn.
“Huynh làm gì mà bị thương kinh vậy, vết thương cũng đã chảy khá nhiều máu rồi.

Ta chỉ có thể cầm máu và băng bó giúp huynh thôi.”
Để Võ Phong cầm máu hắn dường như cũng chẳng quan tâm tới vết thương của mình là mấy, hắn kể sự tình với bộ dạng đau lòng thấy rõ: “Cảm ơn các huynh, ta tên là Hạo Nhiên, ta có thích một vị cô nương nhưng nàng ấy không thích ta, chẳng biết vì sao ta lại chẳng thể nào bỏ nàng ấy ra khỏi đầu, ngày ngày đều đến để mong được gặp nàng ấy, nhưng kết cục của ta là như thế này đây.”
“Nhiên công tử à! Ta hỏi sâu hơn tí được không? Vị cô nương đấy ở đâu thế, huynh có thể nói cho bọn ta chỗ này là chỗ nào không?” Võ Thần hỏi.
“Ở đây người ta gọi là Tộc Nữ Nhân Man Rợ, là nơi có rất nhiều vị cô nương xinh đẹp xinh sống, nơi này có cái tên như vậy là do người đời rêu rao chứ thực chất tên thật của nó là Vô Tình Cốc.”
“Tên rêu rao ta thấy đúng hơn đấy, mà phải kết hợp lại thì còn chuẩn xác hơn gọi là Tộc Nữ Nhân Vô Tình Man Rợ.” Võ Thần nhanh giọng.
Võ Thần suy nghĩ một tí, sau đó ghé sát tai Hạo Nhiên thì thầm: “Thế mấy vị cô nương đấy trước khi chặt tay huynh thì có hiếp huynh không?”
Tên Hao Nhiên khựng người, nhìn Võ Thần vẽ kinh ngạc rồi nói tiếp: “Huynh nghĩ quá rồi, bọn ta là tình cảm thuần khiết, không như huynh nghĩ đâu.”
Võ Thần gật gật đầu, miệng lẩm bẩm: “Ừ thuần khiết lắm, thuần đến mức chặt luôn cánh tay.”
“Huynh nói sao?” Hạo Nhiên hỏi.
Võ Thần lắc đầu: “Ta không nói gì.”

“Ca, xử lý vết thương xong rồi, cần dụng cụ để buộc lại.”
Võ Thần nhìn Hạo Nhiên rồi nhìn xuống y phục hắn: “Nhiên công tử, ta thất lễ rồi.” Võ Thần xé toạc bên vạt áo của Hạo Nhiên đưa cho Võ Phong băng bó vết thương.
Vũ Tuyết Lam chỉ ngồi nghe và quan sát nhưng nàng không chịu nổi sự hiếu kỳ nên hỏi: “Nhiên công tử, thế công tử cho ta hỏi vì sao vị cô nương kia lại từ chối huynh?”
Ánh mắt tên Hạo Nhiên buồn thấy rõ: “Ta cũng không biết, nàng ấy chỉ nói từ nhỏ đã không biết tình cảm nam nữ nên đối với ta chẳng có cảm nhận gì, muốn ta từ bỏ.

Nàng quá dứt khoát nên ta đã tự chặt cánh tay mình mong nhận được sự xót thương của nàng nhưng đổi lại là sự lạnh lùng hơn.

Nàng nói ta không nên ép nàng như thế.”
— QUẢNG CÁO —
“Cái gì? Tay là huynh tự chặt sao?” Võ Thần nói giọng hốt hoảng.
“Thế huynh có hối hận vì đã chặt cánh tay nhưng lại chẳng nhận được gì không?” Võ Phong hỏi.
“Ta không hối hận, thật ra thì từ đầu là ta gặp và tự yêu nàng ấy trước, rồi tự ta si tình nàng đến mức lún sâu khó thoát ra, giờ cánh tay này coi như nhắc nhở ta.

Thôi không nói chuyện với các huynh nữa, ta phải về rồi, cảm ơn các huynh đã băng vết thương giúp ta.” Hạo Nhiên đứng dậy đi được vài bước thì quay lại: “Các huynh vào sâu hơn sẽ còn đáng sợ hơn đấy, ta là nhẹ rồi.”
Hạo Nhiên đi rồi, ánh mắt hoang mang của ba người đảo qua nhau.
“Đúng là cảnh đẹp không ngờ mà người điên cũng chẳng ngờ.” Võ Thần nói.
“Ca, vậy chúng ta đi tiếp không hay tìm đường khác.”
“Bộ nhiều đường để đệ đi lắm sao, càng đáng sợ chúng ta càng phải đi.”
“Huynh là nghe các cô nương xinh đẹp nên muốn đi đến cùng chứ gì.


Ta biết tỏng huynh.”
Võ Phong liếc mắt qua Vũ Tuyết Lam: “Tỷ có ý kiến gì không?”.

đam mỹ hài
“Tỷ thì theo ý Võ Thần huynh, cứ đi thôi, việc gì đến sẽ đến.”
Võ Thần cười nhìn về phía Vũ Tuyết Lam: “Đúng là phu thê chung một suy nghĩ.” Vũ Tuyết Lam không có phản ứng gì với câu nói của hắn.
Ba người tiếp tục đi sâu vào con đường, cảnh vẫn đẹp, cỏ xanh, hoa nỡ chẳng có gì đáng sợ cả, đi được một đoạn thì thấy vài tên nam nhân ngồi chỗ bụi hoa, kẻ thì đứt tay, kẻ thì đứt chân, kẻ chỉ còn một mắt nhưng mãi ngắm nhìn bức họa nữ nhân, có kẻ lại điên điên dại dại chẳng còn ý thức được nữa.
Một khung cảnh đẹp như tranh lại bị chính những gã đàn ông kia vấy bẩn, là tiếc cho một bức tranh đẹp nhưng lại càng tiếc cho những người đàn ông kia hơn.

Vì chấp niệm mà biến mình thành con rối, là con rối bởi chính cảm xúc của mình.
“Ca, Tuyết Lam Tỷ, hai người có thấy những gì đệ đang thấy không? Đệ có nhìn lầm không? Sao có thể tồn tại cảnh tượng như thế kia?”
“Bọn ta đâu có đui, khi nãy thấy tên Hạo Nhiên rồi giờ mấy tên này cũng bình thường thôi.

Đi sâu hơn nữa có khi đệ thấy gã đàn ông không đầu nhưng vẫn nhảy múa trên bãi có đấy.” Võ Thần nói giọng vô cùng bình tĩnh.
— QUẢNG CÁO —
“Huynh nói gì ghê vậy.”
Ba người tiếp tục đi vào sâu bên trong, thỉnh thoảng lại gặp thêm vài tên tàn tật, vài tên thần kinh không bình thường.


Đi thêm một đoạn thì một vị cô nương trong y phục trắng tinh, đang trò chuyện với một tên cụt tay.

Bước đến gần hơn vị cô nương kia toát lên khí chất thần tiên, đôi mắt nàng long lanh như sao trời, khuôn mặt thanh tú đến kỳ lạ, chẳng có từ ngữ nào xứng đáng để miêu tả vẻ đẹp của nàng.
“Chúng ta lại chào hỏi vị cô nương xinh đẹp kia đi, Phong đệ thích không, lần này ta nhường đệ.”
“Thôi đi ca, đệ đây không thích trở thành kẻ tàn tật.”
Vũ Tuyết Lam nhìn qua Võ Phong: “Những nam nhân kia là do họ tự nguyện làm mình tàn phế, đệ chỉ cần không như thế là được.”
“Tỷ còn chọc đệ nữa, thôi chúng ta lại hỏi thăm coi coi chỗ dừng chân không, trời cũng sắp tối rồi.”
Đến gần chỗ vị cô nương kia: “Để ta.” Võ Thần bước nhanh lên trước vẻ cố điềm tĩnh hắn hỏi: “Chào cô nương xinh đẹp, chẳng may là tại hạ đi ngang qua, không biết ở đây có chỗ nào có thể cho tại hạ tá túc qua đêm nay được không vậy.”
Vị cô nương kia cử chỉ nhẹ nhàng ngước nhìn Võ Thần, giọng nàng trong trẻo: “Quanh khu vực này là cốc của bọn ta, còn về việc dừng chân thì phải được sự đồng ý của cốc chủ mới được.”
Võ Thần tiếp tục cái thái độ lịch sự, nhã nhặn một cách lạ thường của hắn: “Không biết ta có thể xưng hô với cô nương như thế nào để tiện cho việc trò chuyện.”
“Huynh cứ gọi ta là cô nương được rồi.”
“Nàng là một cô nương xinh đẹp trong y phục trắng, thôi thì ta sẽ gọi nàng là bạch y cô nương.”
“Huynh cứ gọi ta là cô nương được rồi.”
“Nàng ta bị ngốc sao, hay không hiểu ta đang nói gì, không lẽ xinh đẹp thế mà bị ngốc? Đáng tiếc quá.” Vừa nghĩ hắn vừa lắc đầu.
Võ Phong lại gần Vũ Tuyết Lam, vừa nó nhỏ cậu vừa lấy tay che miệng mình: “Tỷ xem đi, xem có rùng mình không kia chứ, sao huynh ấy cư xử giả trân tới mức này.”
Vũ Tuyết Lam cười nhẹ trả lời Võ Phong: “Huynh ấy là đang hành động phù hợp với hoàn cảnh thôi, thông cảm cho huynh ấy.”
Võ Thần nghĩ hồi lâu thì tiếp tục hỏi: “Vậy cô nương có thể đưa ta vào gặp cốc chủ của cô nương để xin tá túc một đêm hay không?”
— QUẢNG CÁO —
“Được, huynh đi theo ta.”
Bạch y cô nương quay nhìn nam nhân cụt tay: “Huynh đừng cố chấp nữa, cuộc sống phía trước còn dài, hà cớ gì phải vì một vị cô nương như ta mà biến mình thành kẻ bị giam cầm.


Đây là lần cuối ta thăm huynh, sau này sẽ không có nữa, mong huynh bảo trọng.”
Tên nam nhân cụt tay kia chẳng nói được lời nào, hai hàng nước mắt hắn rơi xuống, vẻ tuyệt vọng, buồn thảm bao trùm ngũ quan hắn.

Hắn cố đưa ánh mắt nhìn theo chút bóng lưng còn xót lại của bạch y cô nương.
Ba người theo chân bạch y cô nương vào trong cốc, có một con đường nhỏ cắt ngang con đường họ đang đi, là đường vào cốc, đi một lát Võ Thần không chịu nỗi những thắc mắc trong lòng nên gặng hỏi: “Bạch y cô nương, tại sao những người đàn ông kia lại ra nông nỗi đó vậy, ta còn nghe nói tộc của cô bị người ta đồn là nữ nhân man rợ.”
Bạch y cô nương cười nhẹ: “Chẳng ai tránh được những lời đồn đại của thiên hạ, bọn họ là vì mê sắc đẹp của bọn ta, nhiều lần bị từ chối nên mới tự hành hạ mình để mong nhận được sự thương xót, nhưng bọn ta bản tính trời sinh chẳng có thất tình lục dục, bọn ta chỉ có nghĩa vụ cứu người cần cứu và giúp người cần giúp.

Bọn họ chẳng qua là vì chấp niệm quá sâu mới ra nông nổi như vậy, bọn ta chỉ có thể khuyên nhủ để bọn họ rời đi.

Dần dần bọn họ hiểu ra nên rời đi, trước đây rất nhiều nhưng giờ đã ít hơn rồi.

Hình như ta nói hơi nhiều rồi.”
“Không cô nương cứ nói tiếp đi, câu chuyện của các cô thật là kỳ lạ.” Võ Phong nói.
“Khi bọn họ trở về với thân thể không còn nguyên vẹn thì đó cũng là lý do bọn ta bị đồn đại như vậy.”
Võ Thần đi sát lại bên Vũ Tuyết Lam thì thầm: “Nàng thấy vị bạch y cô nương này như thế nào?”
“Nàng ấy rất xinh đẹp, dịu dàng, lại có vẻ gì đó rất thanh khiết, nói chung là ta thấy rất đẹp.”
“Nàng ấy có đẹp đến mấy cũng không bằng nàng.”
Vũ Tuyết Lam đưa ánh mắt có gì đó xéo sắc nhìn Võ Thần: “Đi một đoạn đường dài với huynh, đừng nghĩ ta không biết huynh đang nghĩ gì, huynh không cần nói những lời như thế với ta đâu.”
Võ Thần đưa tay lên gãi đầu mình ra vẻ ngại ngùng: “Lại bị nàng phát hiện rồi.”
Vũ Tuyết Lam cười nhẹ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận