“Ta có làm gì đâu, chúng ta đi thôi.”
“Huynh thả tay ta ra đã, còn giả vờ không có chuyện gì nữa, trông huynh xạo chưa kìa.”
“Tay ta là bất giác nắm lấy, đến ta còn không biết nó nắm tay nàng khi nào nữa.” Hắn vừa cười.
“Được rồi, coi như huynh lươn lẹo.
Giờ thả tay ta ra đi.”
Võ Thần thả tay Vũ Tuyết Lam ra: “Không chọc nàng nữa, sợ sau này nàng cứ đòi nắm tay ta miết thì khổ.” Vũ Tuyết Lam không đôi co thêm.
Hai người tiến lên kịp với Võ Phong.
Dừng nghỉ tại một gốc cây nhỏ ven đường, Võ Thần đứng dậy: “Hai người ở đây, để ta đi tìm xung quanh xem có nước không?” Nói rồi hắn quay đi.
“Tuyết Lam tỷ, tỷ có thấy hối hận vì đi với bọn đệ không?”
“Không, ta trước giờ chưa hề nghĩ đến hai chữ hối hận, vì ta suy nghĩ rất kỹ mới quyết định theo hai người.
Nhưng sao đệ lại nghĩ thế?”
“Không có gì, chỉ là đệ thấy khi nãy ở vách núi tỷ đã nguy hiểm đến tính mạng, sợ tỷ tâm trạng không tốt.”
“Ta không sao, mọi chuyện đã kết thúc rồi, vả lại ta thường nghĩ rằng mọi chuyện đều đã được an bài, chẳng cầu được cũng chẳng tránh được.”
“Thế đệ thì sao?”
“Đệ cũng nghĩ như tỷ.”
Phía bên Võ Thần hắn phát hiện ra con suối nhỏ thế là vội vàng lột sạch y phục rồi trầm mình xuống suối, tận hưởng dòng nước mát, hắn không quên ngân nga vài câu hát quen thuộc: “Nàng là ai? Là thôn nữ hay nàng tiên? Có thể cho ta biết tên? Hãy cùng ta uống rượu và vui vẻ dưới ánh trăng? Nàng là ai?” Sau khi tắm đã hắn lấy một ít nước mang về.
“Gần đây có con suối nhỏ hai người có muốn tắm cho mát không?” Hắn nói lớn khi chưa đến gần chỗ Võ Phong đang ngồi.
Võ Phong đứng bật dậy: “Tắm tắm, đệ muốn tắm.”
Vũ Tuyết Lam cũng đứng bật dậy: “Ta cũng muốn tắm.”
Võ Thần nhìn Vũ Tuyết Lam: “Không được, nàng phải ở lại đây, con suối nhỏ sao nàng có thể tắm với Võ Phong kia chứ.”
“Ta có nói thế đâu, đợi Võ Phong tắm xong quay lại thì ta đi.”
— QUẢNG CÁO —
“Ừ, nàng nói vậy còn nghe được.”
“Chỉ có huynh là suy nghĩ như thế thôi.” Võ Phong nói rồi nhảy nhanh đi.
Võ Thần kéo Vũ Tuyết Lam ngồi xuống bên cạnh mình, hắn lấy trong ngực ra một bông hoa màu trắng rất đẹp, nó nhiều cánh nhìn như mẫu đơn nhưng nhỏ hơn: “Tặng nàng.
Thấy nó hợp với nàng nên mới hái cho nàng, để ta cái lên tóc cho nàng.” Chưa được sự đồng ý của nàng, hắn tự mình cài lên tóc nàng, bị nàng dùng tay chặn lại.
“Ta không muốn, huynh thích thì tự cài đi.”
“Nàng để yên nào, ta cố ý tặng cho nàng mà.” Vũ Tuyết Lam vẫn không chịu, nàng giằng co một lát thì bông hoa rơi từ trên tay Võ Thần xuống đất.
Võ Thần nhìn bông hoa ánh mắt cố diễn nét buồn rười rượi.
Vũ Tuyết Lam cảm thấy bản thân mình hơi quá nàng vội nói lời an ủi: “Ta không cố ý, xin lỗi huynh.”
Võ Thần không trả lời.
Vũ Tuyết Lam lại nhặt bông hoa lên, ta sẽ giữ nó đến lúc héo.
Võ Thần vẫn không nói gì.
“Huynh giận ta sao?”
“Ta không có giận.”
“Nhìn huynh giận rõ ràng kìa.
Thôi được rồi để ta cài lên tóc, cũng chẳng mất mát gì.” Võ Thần không nhìn Vũ Tuyết Lam.
Vũ Tuyết Lam cài bông hoa lên tóc, nàng hỏi: “Ta cài rồi, còn giận nữa không?”
“Ta nói là không có giận nàng, chỉ là buồn một chút thôi, nàng hết lần này đến lần khác cự tuyệt ta là tại sao?”
“Ta chỉ làm theo suy nghĩ của mình, huynh nhìn ta đi rồi biết tại sao ta nhất quyết không cài, trông ta có giống con điên không chứ.”
Võ Thần nhìn Vũ Tuyết Lam, hắn bật cười thành tiếng to, rồi cố ém lại nụ cười: “Cũng hơi giống.”
“Thấy chưa, ta đã nói mà, thôi cứ để vậy đi, ai đó muốn ta thành con điên mà.”
“Nàng là một con điên xinh đẹp.”
“Vậy mà huynh cũng nói được à.” Vừa nói nàng vừa đảo mắt về hướng suối, thấy Võ Phong lấp ló: “Phong về rồi kìa, ta đi tắm đã.”
“Ừ nàng đi đi, ta ở đây đợi.”
— QUẢNG CÁO —
Võ Phong chạy lại gần Vũ Tuyết Lam: “Tỷ đi tắm đi, mát lắm, đã cực luôn.” Vũ Tuyết Lam gật nhẹ đầu rồi cầm theo tay nải đi theo hướng ra suối.
Vừa đến suối nàng không dấu nỗi niềm vui qua gương mặt cười, không quên cảnh giác, nàng ngó nghiêng xung quanh, thấy an toàn nên cởi y phục rồi phóng xuống, ngâm mình vào làn nước mát, vừa tắm nàng vừa nghĩ: “Huynh ấy, thật ra cũng dễ thương đấy chứ.”
Sau khi Vũ Tuyết Lam đi được vài phút thì Võ Thần đứng dậy rời đi, bị Võ Phong kêu lại: “Huynh đi đâu đấy?
“Ta đi bắt cá ăn, đói muốn chết nè, nãy thấy suối đó có cá to.”
“Nhưng Tuyết Lam tỷ đang tắm kia mà, huynh là tên biến thái hả?”
“Ta bắt ở đoạn trên xa mà, đệ yên tâm ta không phải là loại người tùy tiện.”
“Tùy huynh thôi, nhưng đệ chẳng yên tâm tí nào.”
Không đôi co với Võ Phong nữa, hắn cố ý đi chệt lênh hướng, xa một tí để bắt cá.
Hắn lội xuống chỗ gần bờ đang loay hoay bắt cá thì Vũ Tuyết Lam hụp đâu ở dưới suối trồi lên.
Hắn giật mình ngả ngửa ra: “Nàng làm gì ở đây? Nàng theo dõi ta sao?” Vừa nói ánh mắt hắn nhìn về phía thân thể Vũ Tuyết Lam rà soát thật nhanh toàn bộ thân thể nàng, trong làn nước trong vắt, mắt hắn ánh lên sự kinh ngạc: “Không ngờ cơ thể nàng ấy đẹp phết nhỉ.” Dứt suy nghĩ một luồng nước to tạt vào mặt hắn, Vũ Tuyết Lam hét lên: “Huynh là tên biến thái hả? Quay mặt đi, không được nhìn, huynh là kẻ chuyên rình mò sao?”
Quay người đi hắn cố nói lời bao biện: “Ta không cố ý, chỉ là đi bắt cá, ta cố tình đi xa một chút để không gặp nàng, đâu có ngờ duyên chúng ta nặng thế cơ chứ.” Không nghe Vũ Tuyết Lam phản ứng hắn nói tiếp: “Ta nói thật là chỉ đi bắt cá, sợ nàng đói nên ta tranh thủ bắt vài con cá, ta không thấy gì đâu, à không, ta thấy một xíu xiu thôi, ta cố nhìn rồi nhưng cũng không nhìn rõ được.
Không, ta không thấy gì hết.
Sao nàng không nói gì?”
Hắn quay lại thì Vũ Tuyết Lam đã biến đi từ lúc nào, còn mình hắn lẩm bẩm: “Nàng ấy chắc là ngại rồi.” Hắn tranh thủ bắt vài con cá rồi xách về.
Về đến chỗ Võ Phong không thấy Vũ Tuyết Lam đâu, hắn hỏi: “Phong, Tuyết Lam đâu?”
“Tỷ ấy ngồi chỗ gốc cây kia kìa, không biết bị sao mà mặt đỏ lên hết, đệ nói để đệ xem có bị trúng độc không mà tỷ ấy nói không sao.”
“Ừ, cá nè, đệ nướng đi.”
“Mà huynh đi bắt cá có khi nào gặp tỷ ấy ngoài suối rồi làm điều xằng bậy với tỷ ấy rồi không?”
“Ta đâu có, đệ toàn nghĩ linh tinh, nướng cá đi.” Võ Thần không dám làm phiền Vũ Tuyết Lam, đợi cá chín hắn đem lại đưa cho nàng: “Nàng ăn cá đi.” Hắn ngồi xuống bên cạnh Vũ Tuyết Lam.
Vũ Tuyết Lam đưa tay lấy cá, nàng ăn nhưng không nói gì.
“Ta … khi nãy không có thấy gì.
”
— QUẢNG CÁO —
Vũ Tuyết Lam cố giữ giọng bình tĩnh: “Huynh quên chuyện khi nãy đi, ta cũng quên rồi, xem như chưa có gì đi, cũng chỉ là vô tình thôi.”
“Nàng nói thật không? Vậy sao nàng ngồi cách xa ở đây?”
“Ta nói thật, chỉ là ngồi đây để bình tĩnh hơn, giờ thì bình tĩnh rồi.
Huynh ăn đi, ta không sao đâu, không cần nghĩ thêm.
Chúng ta còn đi với nhau dài mà.”
Võ Thần không nói gì thêm, trong ánh mắt hắn có gì đó cảm thấy có lỗi.
Cả ba người ăn cá xong thì nghỉ ngơi một lát, sau đó lên đường đi tiếp.
Đi hết con đường nhỏ trời đã về chiều, từ phía xa nhìn thấy những chấm nhỏ nhỏ, xem ra là một trấn nhỏ.
“Ca, huynh nhìn ở phía xa kia kìa, chúng ta đi tới đó chắc là có thể ở lại một đêm đấy.”
“Ừ, cứ đi tiếp đi rồi tính.
Xa vậy biết có phải là nhà không hay là thứ gì khác, có quá nhiều thứ điên rồ rồi.”
Ba người tiếp tục đi mãi trong hai giờ liền thì đến gần với những chấm nhỏ kia, quả nhiên là một trấn nhỏ bên ngoài cổng có đặt một bảng to “Trấn Hạnh Phúc.”
“Phong, thấy tên trấn là đã thấy hạnh phúc rồi nhỉ, chắc tối nay êm ấm đây.” Võ Thần nói giọng đầy vui vẻ phấn khởi.
“Chưa biết trước được chuyện gì đâu ca.”
Võ Thần nhìn sang Vũ Tuyết Lam: “Nàng còn ngân lượng không nương tử?”
“Ta biết ngay mà, huynh lấy ngân lượng đưa cho ta giữ dùm thôi.”
“Là ngân lượng làm lộ phí, để chỗ nàng tốt hơn.
Sau này đến được chỗ kia ta cho nàng hết những thứ quý giá kể cả bản thân ta.”
Vũ Tuyết Lam cười: “Chọc huynh thôi, ta đâu có keo kiệt thế.”
Ba người tiến vào cổng, mặt trời lúc này sắp lặn, đi dọc trấn nhỏ, các hàng quán đang thu dọn để về nhà, một đều lạ là tất cả mọi người đều cười hạnh phúc một cách bất thường..