Một hành trình dài như mọi khi, cả ba đi trên con đường khá bằng phẳng, rồi thì ngủ lại ở ngoài rừng sương gió, tỉnh dậy lại đi, đi mãi như thế theo con đường mà bản đồ vạch ra.
Đi liên tục trong hai ngày, cuối ngày thứ hai ai nấy đều mệt mỏi như chẳng còn sức lực, nhìn thấy trước mặt một khách điếm nhỏ, cả ba người tiến lên thật nhanh đứng trước khách điếm nhìn lên tấm biển: “Khách điếm tình yêu.” Không nghĩ ngợi cứ thế xông vào.
Bị ba tên to cao lực lưỡng, ánh mắt bợm trợ cản lại, theo sau đó là bà chủ khách điếm trong trang phục khá là cá tính, dáng người ốm, hung hãng bà ta bước đến: “Các ngươi là ai? Có biết ở đây là đâu không mà bước vào?”
Võ Thần bước lên: “Chúng tôi chỉ biết đây là khách điếm nên muốn vào dừng chân nghỉ ngơi thôi, chúng tôi cũng có ngân lượng.”
“Ngươi là người nơi khác đến phải không? Có biết ở đây không phải cứ có ngân lượng là ở được?”
“Vậy phải cần gì nữa?”
“Những người khách đến đây phải có cặp đôi để ta lưu lại bức họa tình yêu mới có thể được vào ở.”
Võ Thần kéo tay Vũ Tuyết Lam: “Nàng ấy lá nương tử của ta, còn kia là đệ đệ ta.”
Bà chủ khách điếm liếc mắt nhìn sang Vũ Tuyết Lam, nàng gật nhẹ đầu.
“Được rồi, Đại Tráng, dẫn bọn họ lên phòng.”
Võ Thần không kiềm được thắc mắc: “Bà chủ, có thể cho ta hỏi lý do bà đặt điều kiện như thế là tại sao không?”
Bà chủ nhếch mép cười khẩy: “Ngươi tò mò lắm sao, đơn giản là ta thích thế chẳng có lý do gì.” Bà ta lướt qua Võ Thân không thèm nhìn lại.
Ba người theo tên Đại Tráng lên phòng, hai căn phòng ở cạnh nhau, Vũ Tuyết Lam và Võ Thần ở chung một phòng còn Võ Phong ở riêng một phòng.
Vừa vào phòng Võ Thần ném thân mình lên giường: “Giờ được nghỉ ngơi rồi đây, nương tử, nàng lại đây nằm với ta đi, nàng cũng phải mệt rả rời rồi chứ.”
Vũ Tuyết Lam ngồi xuống chỗ bàn: “Huynh cứ nghỉ ngơi đi, ta không sao, ngồi đây được rồi.”
Ngồi một lát thì tiểu nhị mang cơm tối lên, Võ Phong cũng qua ăn chung với hai người.
“Ca, huynh thấy khách điếm này có điểm kỳ quái gì không?”
“Điểm kỳ quái gì, ta thấy chỗ nào cũng kỳ quái đặc biệt là cái điền kiện điên khùng của bà chủ, chưa biết tối nay chắc có chuyện hay đấy.”
“Tuyết Lam tỷ, tỷ thấy sao?”
“Ta thì thấy cũng có chút kỳ quái nhưng không đoán được.
Chúng ta cứ ở một đêm rồi sáng mai lên đường sớm.”
Ăn cơm xong, Võ Phong về phòng mình còn Vũ Tuyết Lam và Võ Thần ngồi nghỉ ngơi, tầm một giờ sau thì tiếng hô hoán vang trời: “Tất cả các cặp đôi của các phòng xin mời ra khỏi phòng xuống chỗ sân giữa của khách điếm.”
Võ Thần lại mở hé cánh cửa nhìn xuống, Vũ Tuyết Lam theo lại: “Có chuyện gì vậy?”
“Ta cũng không rõ, chỉ thấy tên to con kia đang la hét, nói chúng ta phải xuống dưới sân giữa đấy.
Chúng ta đi thôi, xuống xem có trò gì không?”
Vũ Tuyết Lam ngập ngừng, hắn gặng hỏi: “Nàng sao thế, sợ à?”
“Không, ta chỉ sợ bị phát hiện vì không ăn ý với huynh rồi rắc rối thôi.”
“Nàng yên tâm, có rắc rối thì cùng lắm giết thêm vài tên cao to chứ có gì đâu.” Nói rồi hắn kéo tay nàng xuống sân giữa, đã có 9 cặp đôi tập hợp bên dưới.
Hai người là cặp đôi thứ 10.
Nhận thấy các phòng đã đến đủ, bà chủ khách điếm đứng trên bục tuyên bố lớn: “Các cặp đôi chú ý, quy tắc của quán sẽ lưu lại bức họa của các cặp đôi với những cử chỉ tình cảm nhất.
Dưới đây là hai họa sư của khách điếm.
Lần lượt các cặp đôi sẽ thể hiện để các họa sư khắc họa lại, hãy nhớ là không được thể hiện trùng lặp nhé.
Nào mời hai cặp đầu tiên theo thứ tự từ trái sang phải.”
Hai cặp bước lên, cặp đầu tiên là một tên béo và vợ hắn là một cô nương mũm mĩm, trông họ rất dễ thương, cả hai người tựa lưng vào nhau, vòng tay ra trước ngực cười hạnh phúc nhìn về phía họa sư.
Cặp thứ hai, người nam cõng người nữ trên lưng, người nữ ôm cổ người nam, cả hai cùng hướng ánh mắt hạnh phúc về phía họa sư.
Vũ Tuyết Lam ghé lại nói nhỏ với Võ Thần: “Võ Thần, chúng ta là cặp thứ 10 đấy, không biết tới đó không còn thế nào để thể hiện không.”
“Nàng cứ lo lắng không đâu, cùng lắm giết vài người rồi rời đi, nếu nàng muốn ta cũng có thể phá sập chỗ này.”
“Huynh lúc nào cũng thế, cứ đòi đánh đòi giết.”
“Vậy không phải là nhanh nhất rồi sao.
Rồi tới chúng ta rồi kìa, lên thôi.”
Hai người bước lên bục cùng nhau, Vũ Tuyết Lam tiến lại gần đứng cùng với hắn, hắn vung tay đẩy nàng ra, rồi quay mặt đi.
Nàng hoang mang không biết chuyện gì đang diễn ra, ánh mắt mơ hồ nàng nhìn theo bóng lưng hắn, đợi 5 giấy hắn quay lại, một ánh mắt say đắm nhìn về phía nàng.
Trong mắt lại có gì đó ướt át, hắn muốn nói lên rằng chỉ cần 5 giây rời xa nàng là ta không thể nào chịu nỗi, sự nhớ thương, sự bịn rịn điều chất chứa qua ánh mắt hắn.
Nàng chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt này của hắn, nàng tỏ ra một chút bối rối nhưng rồi bị cuốn vào ánh mắt đê mê của hắn.
Họa sư họa xong bức họa, chủ khách điếm rơi một giọt nước mắt trên má, bà ta giấu để lau đi.
Là khả năng diễn xuất tài ba của hắn làm bà ta nhớ về quá khứ.
Hai đội cuối cùng về chỗ, bà chủ bước lên bục, sự xúc động trong bà vẫn còn đọng lại, ngưng vài giây bà nói lớn: “Cuộc thi họa tranh tình yêu đến đây là kết thúc, sau đây ta công bố đội chiến thắng, và đội chiến thắng sẽ được miễn phí toàn bộ ở khách điếm này.”
Bên dưới vỗ ta ầm ĩ, bà chủ đưa tay ra hiệu cho dừng lại, bà tiếp tục nói: “Đội mà khiến ta xúc động nhất, khiến ta nhìn thấy được ánh mắt của kẻ si tình, nhìn thấy tình yêu to lớn và sự che chở của phu quân dành cho nương tử, chẳng cần cầu kỳ, chẳng cần ôm ấp, chỉ một ánh nhìn đã nói lên tất cả tình cảm chân thật.
Và đó là đội số 10.”
“Mẹ chủ quán này khả năng tưởng tượng cũng khá tốt đấy nhỉ.” Võ Thần nghĩ.
Cùng với tiếng vỗ tay inh ỏi, hai người bước lên bục để nhận phần thưởng giải nhất cho cuộc thi, là một phiếu miễn phí trong vòng 3 ngày tại khách điếm.
Vũ Tuyết Lam vui mừng cầm tấm phiếu: “Chà, làm chuyện tào lao mà cũng có ích, vậy là tiết kiệm được ít tiền.”
Võ Thần đứng bên cạnh vẻ mặt vô cùng tự hào về bản thân và thành quả mà hắn vừa mới tạo ra, hắn nghĩ: “Nàng ấy chắc là rất cảm động đây, chắc giờ đã cảm nhận được tình cảm của ta rồi chứ gì.”
Tiếng vỗ tay chấm dứt mọi người nhanh tản đi, để lại Võ Thần và Vũ Tuyết Lam trên bục sân khấu có vẻ như mọi người đã quá quen với trò dở hơi này nên chỉ chiều lòng bà chủ khách điếm.
“Lúc nhận tấm phiếu này nàng có cảm giác gì không?”
“Có chứ, ta cảm thấy là mình đã tiết kiệm được mớ tiền.” Nàng nói vừa cười nhẹ.
“Nàng có cần thực tế đến mức đấy không?”
“Mà khi nãy sao huynh làm được thế.”
“Đó là tình cảm thật trong lòng ta với nàng còn gì, tại nàng không chịu tin.”
Vũ Tuyết Lam không nói gì, nàng bước về phòng, hắn đi theo sau nàng vẻ mặc rất đắc chí.
Buổi đêm Vũ Tuyết Lam không dành giường với hắn, nàng chủ động trải chăn dưới sàn nhà để nằm.
“Nàng lên đây nằm chung với ta đi, không bà chủ phát hiện thì không hay.”
“Tối rồi họ không quan tâm đâu, bà ta không rãnh thế đâu.”
Hai người đang nói qua nói lại, tên tiểu nhị đi qua nghe tiếng xì xào nên hắn cố nhìn vào thấy hai người không nằm chung giường.
Hắn vội vàng chạy đi báo bà chủ: “Có trò vui xem rồi đây.”
Bà chủ theo chân hắn lật đật chạy lên phòng đạp cửa vào: “Các người dám lừa lão nương sao, được rồi lão nương cho biết tay.”
Vũ Tuyết Lam đứng bật dậy: “Bà chủ đừng nóng, bọn ta chưa ngủ mà, ta chỉ nằm dưới này vì thấy nóng trong người thôi.”
“Lúc này mà ngươi còn xạo được à?” Bà ta vừa nói vừa xắn tay áo lên.
Võ Thần chạy lại: “Từ từ bà chủ, đừng nóng, bọn ta thực chất nói ra ngại chứ, từ trên giường xuống sàn luôn đấy.”
Vũ Tuyết Lam đỏ mặt tỏ vẻ thẹn thùng, bà chủ tinh ý nhìn ra sự xấu hổ của nàng nên bà ta bình tĩnh hơn: “Vậy các ngươi…”
Bà ta chưa kịp nói Võ Thần ôm lấy Vũ Tuyết Lam đặt một nụ hôn sâu lên môi nàng, thả Vũ Tuyết Lam ra hắn nhìn về phía bà chủ: “Bà có muốn ở đây xem thêm không?”
Bà chủ khách điếm không nói gì, cùng với tiểu nhị bỏ ra khỏi phòng.
Sau đó Vũ Tuyết Lam Cũng bỏ ra ngoài, hắn đuổi theo nàng, nắm tay nàng kéo lại: “Nàng sao thế? Ta không cố ý chỉ sợ bà ta phát hiện lại phiền thôi, đó là cách tốt nhất rồi.”
“Ta không trách huynh, chỉ là muốn ra ngoài cho thư thái thôi, huynh vào đi, tí ta vào.”
Vũ Tuyết Lam đứng một mình ngoài ban công, nàng bị ám ảnh bởi nụ hôn khi nãy, đưa tay nàng chạm lên môi mình, đây là lần đầu tiên nàng có cảm giác lạ hơn bao giờ hết, trước đây cũng đã một lần trong trường hợp cấp bách mà bị hắn hôn nhưng nàng lại không có cảm giác như lúc này.
Trái tim nàng đập mạnh hơn, nhịp thở gấp gáp hơn, nàng cố trấn an mình: “Bình tĩnh đi Vũ Tuyết Lam, chỉ là một nụ hôn thôi mà, có cần phải bối rối tới mức này.”
Sau một hồi tự trấn an mình, nàng quay vào phòng, không nói gì nàng nằm trên sàn ngủ.
Võ Thần cũng không hỏi chuyện nàng.
Đợi cho nàng ngủ say hắn bế nàng lên giường rồi bản thân cũng nằm trên giường sát bên cạnh nàng: “Như thế này là ổn rồi, sáng ngày chỉ cần ta dậy sớm hơn thì nàng ấy chẳng biết được gì đâu.
Quá đỉnh.”.