Nhặt được tình yêu nhỏ

Trên đường, một người thiếu nữ đang mặt lạnh nhìn xung quanh, bên người còn đi theo một thiếu niên đang không ngừng cẩn thận lấy lòng nịnh nọt cô gái ấy, mọi người đi ngang qua đều không tự giác được mà nhìn theo cặp đôi trẻ tuổi. Bởi vì bọn họ có lẽ đều đã gặp qua cảnh các cặp đôi yêu nhau cãi nhau rồi cẩn thận làm hòa rồi, nhưng lại chưa từng thấy qua một thiếu niên đẹp trai đến mức trời cũng không tha đi ăn nói khép nép để lấy lòng một người con gái chỉ có thể gọi là thanh tú.
 
Ông trời, vậy mà còn có cô gái có thể nổi giận với khuôn mặt kia!
 
Không phát hiện được ánh mắt kỳ quái của người xung quanh, Karen ôm lấy cánh tay của Tô Túc lắc lắc: “Tô Tô, đừng giận nữa có được không……”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Buông tôi ra.” Tô Túc dùng sức hất tay, nhưng tay cậu ta giống như là được dán keo lên tay cô.
 
“Tôi cũng chỉ là nhất thời cầm lòng không được liền quên mất chỗ này không phải là nước Mỹ…… Lần sau tôi nhất định sẽ chú ý kỹ hơn, được không?”
 
Lần sau, cậu ta còn có lần sau! Tô Túc càng tức giận, cảm thấy mặt mũi của cô cũng đã mất hết, cô hung hăng liếc xéo tên đầu sỏ gây tội còn đang ở đó giả vờ đáng thương kia, chỉ cảm thấy giận sôi máu. Vừa nãy là đang ở nơi công cộng đó, nhiều người như thế, vậy mà cậu ta có thể ở trước mặt mọi người biểu diễn cảnh hôn hít? Nếu là một người khác thì có lẽ cô còn có thể âm thầm hưng phấn một chút, nhưng khi một trong hai vai chính là mình thì lại khác!
 
Vừa nghĩ tới ánh mắt của người đi đường nhìn cô, cô liền muốn bóp chết cậu ta ngay tại đây! Càng nghĩ càng thấy xấu hổ bực bội, Tô Túc đi tới một khu vui chơi cỡ nhỏ, sau đó vỗ tiền lên mặt bàn “Cho cháu mười bao cát!”
 
Người bán hàng rong đang mơ màng sắp ngủ, nghe vậy liền lập tức đứng lên, tươi cười đưa bao cát tới cho cô “Đây cô gái” người bán hàng rong chỉ vào từng cái giá để hàng thú nhồi bông cách đó năm mét “Chỉ cần cô đánh trúng làm nó rơi xuống đất thì gấu bông là của cô.”
 
“Cháu biết.” Cô chỉ cần vừa nổi nóng liền sẽ chơi loại trò chơi này, vậy thì làm sao có thể không biết luật chơi! Tùy tiện nhắm một chút xong cô liền dùng lực ném ra ——
 
“Bang” một tiếng, bao cát đập vào bức tường đằng sau con búp bê rồi rơi xuống đất. Không ném trúng thú nhồi bông nhưng Tô Túc cũng không thấy ảo não, nắm lên bao cát thứ hai rồi lại dùng sức ném —— vẫn không trúng.
 
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ném xong liên tục mười cái, ngoại trừ bỏ hai cái có hơi đụng trúng thú nhồi bông làm bọn nó lay động một chút ra thì một con Tô Túc cũng không ném trúng.
 
“Hừ!” Ném mệt xong, Tô Túc hừ lạnh một tiếng, nhưng biểu tình cũng đã mềm đi một chút. “Đi.” Cô nói xong liền quay đầu bỏ đi.
 
Karen lôi kéo cô lại, bảo: “Tô Tô, chị thích con nào, tôi giúp chị lấy, như vậy chị đừng giận tôi nữa nhé?”
 
Tô Túc nhìn về phía cậu, trầm mặc một hồi rồi mới chậm rãi nói: “Được, chỉ cần cậu ném trúng cả mười cái thì tôi tha thứ cho cậu.”
 
“Chị nói rồi đấy nhé.” Karen không chút do dự liền đồng ý.
 
Lại gọi người bán hàng rong cho thêm mười bao cát, Tô Túc mặt vô cảm đứng ở một bên xem cậu ném cái đầu tiên ——
 
Hụt hoàn toàn.
 
Tô Túc yên lặng liếc cậu một cái, sau đó xoay người liền đi.
 
“Tô Tô” Karen cười giữ chặt lấy cô “Cái này chỉ là thử một chút thôi, không thể tính.”
 
Nhìn thấy cậu như vậy, Tô Túc vốn đã sắp nguôi giận cũng cảm thấy buồn cười trong lòng, có điều trên mặt vẫn còn làm bộ như đang rất tức giận “Cho cậu thêm một cơ hội cuối cùng nữa.”
 
Khuôn mặt tuấn tú của Karen còn đang lộ vẻ đáng thương muốn chết, nghe vậy thì ngay lập tức lộ ra nụ cười xán lạn “Chỉ biết Tô Tô tốt với tôi nhất.”
 
Điều chỉnh trạng thái một chút xong, cậu hết sức chăm chú mà ném bao cát thứ hai, “Bịch” một tiếng, một con thỏ bông Tuzki rơi xuống đất.
 
“Ha!” Tô Túc hưng phấn mà kêu lên một tiếng “Rất tốt, tiếp tục.” Tô Túc đã chơi ở chỗ này nhiều lần như vậy nhưng cũng chưa ném trúng một con nào, thấy cuối cùng cũng có người giúp cô báo thù liền quên mất luôn chuyện phải tiếp tục giận cậu, cô quay sang giục Karen không ngừng cố gắng.
 
“Tô Tô, chị thích cái nào?” Thấy cô cuối cùng cũng lộ ra nụ cười, khóe môi của Karen cũng nhếch lên một vòng cung xinh đẹp, trong mắt còn mang theo nét sủng nịnh mà ngay cả chính mình cũng không nhận ra.
 
“Để tôi nhìn xem……” Tô Túc đảo mắt một vòng “Con mèo béo kia đi” Cô chỉ hướng mèo Garfield.
 
“Được” Nói xong, Karen áng chừng bao cát trong tay, nhắm chuẩn mục tiêu, sau đó lập tức ném ra ngoài.
 
“Oa ~~” Tô Túc vui vẻ hoan hô, hưng phấn vỗ tay, “Còn có còn có……” cô lòng tham không đáy mà chỉ vào một mục tiêu mới.
 
Mặt người bán hàng rong càng lúc càng đen thì mắt Tô Túc lại càng ngày càng sáng rỡ, cô cười đến giống như trăng rằm, trong mắt lại càng giống như nạm những ngôi sao lấp lánh.
 
Karen có hoảng thần một chút.
 
“Làm gì vậy, thừa thắng xông lên, ném con lớn nhất kia đi.” Tô Túc đẩy đẩy cậu.
 
“Nha, được.” Karen cưỡng bách kéo lại lý trí của mình, đợi sau khi nhắm chuẩn liền ném bao cát ra ngoài, chỉ thấy con búp bê có size như người thật kia mạnh mẽ lung lay hai cái, cuối cùng vẫn ngồi chắc trên giá không có rơi xuống.
 
Người bán hàng rong lén lút lau mồ hôi lạnh trên trán.
 
Karen chửi thầm một tiếng, cô vậy mà có thể ảnh hưởng tới cậu lớn như vậy.
 
Trên mặt của Tô Túc cũng không có biểu tình thất vọng, cô cười tủm tỉm nói: “Miễn cưỡng tính cậu qua cửa. Đêm nay tôi bao cậu ăn một bữa ngon.”
 
Không chờ cậu phản ứng lại, cô đã quay sang nói với người bán hàng rong: “Chú nhanh lấy búp bê cho chúng cháu với!” Người bán hàng rong vẻ mặt đau khổ cầm lấy tám con thú nhồi bông mà Karen ném trúng đặt tới trước mặt Tô Túc.
 
Tô Túc nở nụ cười, cầm lấy thú nhồi bông ngó trái ngó phải, yêu thích không nỡ buông tay.
 
Karen nhìn sắc mặt của người bán hàng rong kia, đang muốn mở miệng thì thấy Tô Túc cuối cùng chỉ cầm lấy ba con đưa cho người bán hàng rong “Chú giúp cháu bỏ bao ba con này đi, còn những con khác nặng lắm nên thôi ạ.”
 
Người bán hàng rong nghe vậy liền cười toe toét, ông nhanh nhẹn bỏ đồ vào túi giúp cô, cười tủm tỉm tiễn bọn họ đi.
 
Karen liếc nhìn cái túi kia, biểu tình thật phức tạp “Tô Tô, chị là cố ý không cần mấy con búp bê đó đúng không?”
 
“Đúng vậy” Tô Túc gật đầu nhưng không đợi cậu cảm động, cô lại nói thêm một câu “Nhiều quá không có chỗ để.”
 
Mặt Karen lập tức lạnh xuống, quả nhiên vẫn chỉ là cái……
 
“Được rồi” Tô Túc đột nhiên phấn chấn tinh thần “Tôi đã lâu không được chơi trò này rồi, dù sao cũng chưa thể quay về bây giờ, như vậy chúng ta cứ chơi đến giờ ăn cơm đi!”
 
Karen nhìn cô một cái, không trả lời.
 
“Cậu chơi không? Muốn chơi thì cùng nhau chơi, cậu không chơi thì đứng nhìn tôi chơi!” Nghe ra sự kiêu ngạo trong giọng nói của cô, Karen âm thầm nhíu mày, “Tôi nhìn chị chơi thôi” Cậu cũng không muốn chơi loại game đã đơn giản lại ấu trĩ như này.
 
Tô Túc liếc mắt nhìn cậu một cái, cười như không cười, “Tùy cậu thôi.”
 
Lập tức đi lại trước máy đánh chuột đất, Tô Túc bỏ vào một xu trò chơi, vừa ngâm nga một khúc nhạc vừa bắt đầu đánh mấy con chuột đất nhảy ra. Karen mới đầu còn cảm thấy nhàm chán, chỉ là dương mắt nhìn cô chơi mà thôi. Nhưng khi tốc độ của mấy con chuột đất nhảy ra càng ngày càng nhanh, hai mắt cậu mới dần dần híp lại.
 
Cô cũng không phải chỉ đơn giản là đang chơi cho vui, tốc độ nhanh như vậy mà cô lại vẫn có thể phối hợp hai tay, cực kì có nhịp điệu mà đập chuột, hơn nữa tỷ lệ đánh trúng còn là một trăm phần trăm…… Có lẽ không có người nào đập chuột đất mà có thể đập đến thong dong tự nhiên giống như cô.
 
Trò chơi kết thúc, Tô Túc nhìn trên màn hình xuất hiện “100” điểm, thật hài lòng mà cười “Rất tốt, bảo trì được kỷ lục.” Gật gật đầu, “Trò tiếp theo.”
 
“Tô Tô, cho tôi chơi một lần đi.” Karen đột nhiên nói.
 
“A, đây, cầm lấy.” Cái gì cũng chưa nói, cô ném cho cậu một xu trò chơi.
 
Kết thúc một ván, Karen đánh trúng 98 cái, Tô Túc đắc ý cười nói: “Tôi thắng.”
 
Nhưng Karen không phục “Chị thuần thục như vậy, đương nhiên là tôi thua. Chúng ta thi cái khác!”
 
“Giỏi thì tới đây” Tô Túc cuồng vọng nói.
 
Karen dò xét toàn bộ khu trò chơi “Bọn họ đang chơi cái gì vậy?” Cậu chỉ vào hai người đang nhảy ở cách đó không xa.
 
“Máy nhảy”
 
Chỉ vừa nghe được chữ nhảy, cậu liền nói “Được, chúng ta chơi cái đó.”
 
“Hừ hừ, đừng tưởng rằng cậu là người trong ngành thì nhất định sẽ thắng, nhảy cũng là thế mạnh của tôi đó” Chỉ cần là có liên quan tới cảm nhận tiết tấu thì cô nhất định sẽ không thua.
 
“Thi đi rồi mới biết được.”
 
Năm phút đồng hồ sau, hai người bọn họ đã đứng ở trên máy nhảy, như là đã trải qua huấn luyện mà đồng thời nhảy những bước nhảy giống nhau. Thân hình hai người thon dài, động tác tự nhiên giống nhau nên càng thu hút sự chú ý của người chơi xung quanh, lại nhìn kỹ một chút, ai cũng đều bị diện mạo hại nước hại dân của Karen dụ dỗ phải dừng lại bước chân ngắm nhìn.
 
“Tô Tô, lần này chị thua chắc rồi, hiện tại nhận thua thì còn đỡ mất mặt nha.” Karen thành thạo nhảy vài bước, tự tin nói.
 
“Mèo nào cắn mỉu nào còn chưa biết đâu.” Tô Túc cũng có sự tự tin ngang cậu, cô trả lời một câu.
 
Mũi tên trên màn hình càng lúc càng nhiều, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh, hai người bắt đầu hết sức tập trung, nhưng chỉ là động tác đơn giản kết hợp với âm nhạc bình thường vậy mà bọn họ lại có thể nhảy giống như một vũ khúc chân chính. Người tụ tập lại chung quanh cũng ngày càng nhiều, bọn họ đều kinh ngạc đứng thưởng thức buổi biểu diễn nhỏ bất ngờ này.
 
Đợi một bài hát kết thúc, hai người liền nghiêng đầu qua so điểm số, lại chỉ thấy điểm hai bên giống nhau.
 
“Không tệ.” Tô Túc nhướng mày. Nhìn bộ dạng này, có lẽ cuối cùng cô cũng tìm được một người bạn chơi, trước kia cô chơi này đều có chút cảm giác cao xứ bất thắng hàn(*).
 
“Tô Tô cũng không kém a.” Karen đứng đối diện cô, hai người không hẹn mà cùng nở nụ cười.
 
“Tiếp theo so cái gì?”
 
“Bắn súng đi.”
 
“Với trình độ ném bao cát của chị mà còn muốn so bắn súng với tôi?” Karen cười nhạo.
 
“Hai trò này khác nhau được không?”
 
“Vậy tôi sẽ khiến cho chị tâm phục khẩu phục……”
 
“Đi.”
 
Chơi đã xong, hai người xoay người muốn đi thì lúc này mới phát hiện xung quanh bọn họ đã vây một vòng người. Tô Túc kinh ngạc “Làm sao lại có nhiều người chờ chơi máy nhảy như vậy?”
 
Nghe vậy, đám người đứng xem lúc này mới xấu hổ mà chậm rãi tản đi, nhưng vẫn có rất nhiều em gái không ngừng quay đầu lại nhìn trộm Karen.
 
Tô Túc lúc này mới hiểu được là chuyện gì xảy ra, cô ho nhẹ một tiếng, cười như không cười mà ngó Karen một cái, tên nhóc này……chú định là một mối tai họa rồi nha.
 
(*) Cao xứ bất thắng hàn - 高处不胜寒 : xuất từ bài ”Thủy Điệu Ca Đầu” của Tô Thức, bài có câu “Đãn nguyện nhân trường cửu, Thiên lý cộng thiền quyên ý”. Nghĩa đen là ở trên vị trí cao không chịu nổi phong hàn lạnh lẽo. Còn nghĩa ẩn dụ là người chức cao quyền trọng sẽ ko tránh được phải chịu cảnh cô đơn lạnh lẽo, ko có bạn tri kỷ, hoặc đơn giản hơn là người tài nghệ, tu vi đạt đến cảnh giới càng cao thâm càng ít bạn…
Cre: Facebook_tiengtrungthuongmai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui