Phương gia.
Phương Chính Thiên kết thúc công tác ở thành phố H, trở về thành phố S.
Mệt mỏi ngồi phịch xuống sô pha, nơi lỏng cà vạt ra, ngửa mặt nhắm mắt lại.
Mẹ Phương đi ra thấy con trai mệt mỏi liền sai người pha một ly nước chanh bưng ra cho anh.
Bà ngồi xuống đối diện với anh, hỏi thăm: “Con đã ăn gì chưa?”
“Con ăn rồi, chỉ hơi mệt mà thôi.”
“Vậy uống một ly nước chanh rồi lên phòng nghỉ ngơi đi, tới giờ cơm chiều mẹ lên gọi con.”
Bà đau lòng con trai lớn ngày đêm vất vả, từ sau khi chồng mình bị tai nạn, sức khỏe cũng kém đi, không chịu được áp lực của công ty nữa, mọi gánh nặng đều đổ lên vai con trai. Bà chỉ trách con trai út quá không hiểu chuyện, nếu nó chịu học hành tử tế, bây giờ cũng có thể san sẻ với anh nó một chút rồi.
Ai, không biết bây giờ nó ở đâu, sống như thế nào, có gặp chuyện gì hay không mà mấy tháng nay không có tin tức gì hết. Làm hại bà cả ngày đều lo âu, tối đến cũng ngủ không ngon, thật là hư mà.
Thấy mẹ mình lại ngồi thẩn thờ, vẻ mặt lộ ra sự u buồn, anh biết ngay bà lại nhớ Phương Huyên, nhớ lại dáng vẻ sợ sệt của cậu nhóc kia khi nhìn thấy mình, Phương Chính Thiên vẫn không tài nào hiểu được.
Chẳng lẽ bị Tông Hiệu Đông ngược đãi?
Nếu vậy khi nhìn thấy mình nó phải vui mừng kêu cứu mới đúng chứ?
Càng nghĩ càng không thông, hai đầu lông mày của anh nhíu sâu tới mức có thể kẹp chết một con muỗi.
“Con sao vậy? Công việc có gì khó khăn sao?”
Mẹ Phương lo lắng hỏi.
“Không phải, mà là…” Anh nhìn chằm chằm vào bà.
“Con tìm được Huyên rồi.”
Mẹ Phương đứng hình mấy giây, sau đó mới lấy lại tinh thần hỏi, “Thật sao? Tìm thấy ở đâu? Sao không đưa nó về?”
Anh thở dài, “Tìm thấy ở thành phố H, nó đang sống cùng với một người đàn ông, không chịu theo con về.”
“Ai da, sao nó lại như vậy chứ, nó không biết cả nhà đang lo lắng cho nó sao?” Trong lòng mẹ Phương vô cùng khổ sở, con trai út đi lầm đường cũng là do bà quá cưng chiều mà ra, bây giờ có hối hận cũng không kịp nữa rồi.
Bà buồn bã nhìn con trai lớn, nói: “Bây giờ nó sống thế nào? Người đàn ông đó có đối xử tốt với nó không?”
Anh uống một ngụm nước chanh, tinh thần cũng sảng khoái hơn, “Con thấy nó sống rất tốt, trông trẻ ra mấy tuổi, người đàn ông kia coi bộ cũng rất cưng nó. Mẹ không biết đâu, bây giờ nó phát tướng rồi, có nguyên một cái bụng bia.”
Mẹ Phương nhíu mày, “Sao vậy được? Em con coi trọng nhất chính là thân hình của nó, sao nó có thể buông thả để mình có bụng bia được. Nhất định là người đàn ông kia chăm sóc nó không tốt, không được, mẹ muốn đến đó nhìn nó.”
Đột nhiên, một giọng nói từ phía sau truyền tới, “Bà muốn đi đâu? Từ lâu tôi đã không nhìn mặt cái thằng bất hiếu đó rồi. Không nghe Thiên nó nói sao, nó không chịu về, bà còn tìm nó làm gì?”
Ba Phương chống gậy đi từ trên lầu xuống, tức giận lớn tiếng quát bà.
Mẹ Phương bật khóc, “Thì sao chứ, tôi thấy nó chịu khổ ở xa, lo lắng một chút không được à, dù sao nó cũng là máu mủ của tôi, sao có thể không lo cho được chứ.”
Phương Chính Thiên vội đi sang an ủi bà, “Mẹ đừng đau lòng, con thấy lần này nó cũng thay đổi tính tình rồi, người đàn ông kia con có quen biết, nhân phẩm cũng không tồi. Hơn nữa, bọn họ còn nói vài ngày nữa sẽ vào đây thăm chúng ta.”
Mẹ nó, thật không ngờ có một ngày Phương Chính Thiên này lại đi nói tốt cho Tông Hiệu Đông, thực con mẹ nó khó chịu mà.
Mẹ Phương ngưng khóc, ngẩng đầu lên, cầm chặt tay anh, hỏi: “Nó nói vậy thật sao? Vậy thì mẹ cũng an tâm rồi, người đàn ông kia cho nó về chứng tỏ không có giam cầm nó, mà nó cũng nhớ tới chúng ta, chịu về là tốt rồi.”
Ba Phương ở ngồi ở đối diện hừ một tiếng, xoay mặt sang chỗ khác, “Lần này nó về, xem tôi có đánh gãy chân nó không, không biết cha mẹ lo lắng, ở bên ngoài sống với người ta, hơn nửa năm trời không hề liên lạc một lần, đúng là hư hỏng mà.”
Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng ông cũng cực kỳ nhớ cậu, cũng hối hận trước kia đã nóng giận đuổi cậu đi, nếu ông bình tĩnh tìm cách giải quyết, thì con trai út của ông đã không phải tới mức nương nhờ vào đàn ông rồi.
Mẹ Phương cũng không quan tâm chồng mình giả làm cọp giấy, chỉ nhìn Phương Chính Thiên, hỏi: “Nó có nói cụ thể là ngày nào sẽ về không?”
Anh lắc đầu, “Nó không nói, nhưng chắc là sẽ sớm thôi.”
Bà gật đầu, vẻ mặt của sáng sủa hơn. Trên mặt đều mang theo ý cười, anh nhìn mà trong lòng cảm thấy có chút chua. Mẹ vẫn thương em trai hơn mà.
***
Bên này, qua ngày hôm sau, Tông Hiệu Đông thật sự đưa Phương Huyên đi lãnh chứng, thủ tục hoàn thành một cách nhanh chóng, cầm quyển sổ màu đỏ trên tay, anh nhịn không được mà nở nụ cười, quay sang nhìn cậu, thì thấy cậu đang chăm chú nhìn vào quyển sổ.
Đột nhiên, anh lấy quyển sổ trên tay đi, cúi người hôn lên môi cậu một cái.
Lúc này hai người đang đứng ở trước cửa cục Dân chính, cho nên cảnh hai người hôn nhau cực kỳ bắt mắt, không ít người cảm thán tình cảm của hai người quá tốt, nam nam yêu nhau vốn đã không ổn định, vậy mà hai người còn có thể nắm tay nhau đến cục Dân chính để lãnh chứng thì thật sự rất đáng quý.
Trên đường trở về, ngồi trên xe cậu cứ ôm má, cái miệng nhỏ nhắn hơi chu ra, anh nhìn mà trong lòng không ngừng nhộn nhạo.
Vợ của anh sao lại đáng yêu như vậy chứ.
Anh ghé sát vào bên tai của cậu, gọi một tiếng: “Bà xã.”
“A a a…” Thật xấu hổ, sao ông xã lại có thể hôn cậu trước mặt nhiều người như vậy chứ, bây giờ còn dùng giọng điệu quyến rũ này gọi cậu là “Bà xã”, làm tim cậu nhảy loạn xạ cả lên.
Anh bật cười trầm thấp, đưa tay ôm cậu vào lòng, trong lòng vô cùng tràn đầy.
Nhìn cậu nhóc đã ngủ vùi trong lòng ngực của anh, anh nhẹ nhàng điều chỉnh tư thế thoải mái hơn cho cậu. Sau đó móc điện thoại ra, gọi đi.
“Cậu chuẩn bị cho tôi hai vé máy bay vào thành phố S vào sáng mai. Xong xuôi báo lại cho tôi.”
Cúp máy, anh khẽ thở dài một hơi. Kỳ thật anh không hề muốn để cậu quay về Phương gia chút nào, nhưng mà tính tình cậu nhóc lương thiện, chắc chắn sẽ nhớ mãi không quên chuyện Phương phu nhân vì nhớ con mà sinh bệnh. Mấy hôm nay tuy cậu không nói, nhưng anh còn không hiểu sao? Thôi thì để cậu vào đó một lần, như vậy tâm trạng cũng thoải mái hơn.
Xe chạy vào trong biệt thự, Tông Hiệu Đông một đường bế cậu từ trong xe đi thẳng lên trên phòng, đám người hầu tuy đã nhìn thấy rất nhiều lần, nhưng lần nào trong lòng cũng vô cùng hâm mộ. Tình cảm của hai người thật sự rất tốt, tiên sinh thật sự rất thương phu nhân.
Lên đến phòng, anh nhẹ nhàng đặt cậu xuống, nhẹ tay nhẹ chân tránh để cậu tỉnh giấc, nhưng Phương Huyên vẫn bị động tỉnh. Anh hôn lên trán của cậu một cái, nhẹ giọng nói: “Ngủ tiếp đi, sáng mai chúng ta sẽ vào thành phố S thăm ba mẹ em.”
Phương Huyên mở to mắt nhìn anh, thật lâu sau khóe môi mới cong lên, lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ, ôm lấy cổ anh, chủ động hôn lên môi anh một cái.
“Cám ơn ông xã.”