Nhặt Được Vợ Ngoan

Phương Huyên thấy bản thân đang trôi nổi lênh đênh, xung quanh là một mảng trắng xóa, cũng không có bất kỳ ai.

Chẳng lẽ mình đã chết thật rồi, còn đây là cõi âm ti? Nếu thật như vậy thì quá tốt, cuối cùng cậu cũng thoát khỏi cuộc sống tủi nhục đau khổ kia rồi.

Đi lang thang một lúc, phía trước vẫn là khoảng không vô định. Cậu dừng lại, trong đầu nghĩ vì sao đi lâu như vậy rồi không thấy hồn ma, hoặc con quỷ nào, quỷ môn quan cũng không thấy đâu.

Nếu không tìm thấy quỷ môn quan, sao cậu có thể đi trình diện đây, lỡ như trở thành cô hồn dã quỷ thì phải làm sao? Nếu như là vậy cũng không sao, cậu sẽ trở về thành Trương Dương, quay về phủ Tướng quân, phù hộ thân nhân của mình cả đời bình bình an an.

Đang lúc suy nghĩ miên man, cậu phát hiện ở phía trước có một điểm sáng, cậu vội vàng đuổi theo điểm sáng đó. Đột nhiên, ánh sáng đó to dần, bất ngờ, cậu nhìn thấy một con bạch cẩu đang lao nhanh về phía cậu. Cậu sợ tới mức té xuống đất. Con bạch cẩu kia bổ nhào lên người cậu, nhe hàm răng nhọn hoắc ra, lúc nó sắp cắn vào cổ cậu thì đột nhiên cậu mở to mắt.

Tinh thần của cậu vẫn chưa ổn định lại, lồng ngực cứ phập phồng lên xuống, cho đến khi đau đớn trên người kéo cậu về thực tại.

Đây là… phòng mới của cậu mà.

Hóa ra lúc nãy chỉ là giấc mơ, cậu chưa chết.

Vẫn còn sống…

Buồn bã rũ mắt xuống, vừa mới thử cử động một cái thì cơn đau từ chỗ kia ập tới khiến cậu đau tới mức trên trán đổ một tầng mồ hôi.

Cậu yên lặng nhìn lên trên trần nhà, thật lâu cũng không chớp mắt.

Một lúc sau, có hai bóng người tiến vào.

“Tỉnh rồi à? Mau đi báo với tiên sinh. ”

Nghe vậy, đồng tử của cậu co rút một cái, bờ vai khẽ run lên. Nếu không phải cơ thể quá đau khiến cậu không cách nào cử động được, thì cậu đã trốn vào trong góc rồi, hoặc là trốn vào nhà xí cũng được. Nhưng cậu đau quá, nâng tay lên cũng đau, căn bản chỉ có thể nằm chịu trận.

Nam nhân hung ác kia tiến vào, đứng trước giường nhìn chằm chằm cậu. Cậu sợ tới mức mặc kệ đau đớn trên người, cố gắng nâng cơ thể dậy, kéo lê người tránh người kia càng xa càng tốt.

Tông Hiệu Đông nhíu mày nhìn thiếu niên đã đau tới mức mặt mày trắng bệch, vẫn gắng gượng kéo người trốn tránh anh. Trên khóe mắt của cậu còn vương nước mắt, vành mắt đã đỏ hoe, thiếu niên cắn chặt môi dưới đến mức rỉ máu, vẻ mặt sợ hãi, khủng hoảng đến cực độ.

Cái này khiến sự nghi ngờ trong trong anh càng lúc càng tăng thêm, nhưng cậu nhóc này đúng thật là Phương Huyên, kết quả xét nghiệm ADN cũng hoàn toàn trùng khớp, không thể sai được.

“Nằm im!” Anh trầm giọng ra lệnh.

Cậu lặp tức nghe lời không cử động, duy trì tư thế ngẩng đầu, khuỷu tay chống lên trên giường, hai mắt rũ xuống, từng giọt nước mắt đua nhau rơi xuống, thấm ướt tấm đệm dưới thân.

Tông Hiệu Đông đưa mặt tới gần, cậu khẽ nghiêng đầu tránh đi. Anh mạnh mẽ đưa tay bóp lấy cằm cậu, ép buộc cậu phải nhìn thẳng vào mắt mình.

Thế nhưng trong khoảnh khắc hai mắt chạm vào nhau, trái tim của anh giống như bị điện giật mạnh một cái.

Đây là đôi mắt thuần khiết nhất mà anh từng thấy, con ngươi đen nhánh giống như màn đêm tối tăm, lại giống như một viên ngọc thạch màu đen sáng bóng, rực rỡ, trân quý nhất trong số các loại đá quá, nhưng mà, anh còn nhìn ra vẻ tang thương không nên có trong mắt thiếu niên, Phương Huyên xuất thân từ danh gia vọng tộc, từ nhỏ đến lớn ăn sung mặc sướng, làm sao lại có vẻ tang thương trong đôi mắt.

Nếu vì trải qua lần đầu tiên thống khổ, thì trong mắt cậu phải mang vẻ thù hận, không cam tâm khi nhìn anh mới đúng, đó mới chính là Phương Huyên mà anh quen biết, còn người này…

Anh đột nhiên buông cằm cậu ra, dứt khoát đi ra ngoài.

Đứng ở trước phòng cậu, anh nhắm mắt lại ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.

Nếu vẻ mặt lúc nãy của cậu ta là giả, muốn nhận sự thương hại từ anh thì xem ra cậu ta đã thành công khơi gợi sự đau xót trong tim anh rồi, cái đó có thể nói là cậu ta diễn quá giỏi, ngay cả ánh mắt cũng điều khiển được.

Nhưng nếu là thật thì sao? Vậy thì giải thích sự thay đổi này như thế nào? Thay đổi tế bào, thay đổi nhóm máu, ngay cả tính cách cũng thay đổi, một con người có thể thay đổi nhiều thứ đến vậy sao?

Một lúc lâu sau, anh mở mắt ra, trong mắt lại khôi phục sự ác liệt thường ngày, trên khóe môi lại cong lên chứa đầy sự điên cuồng.

Trên đời này làm gì có chuyện đột ngột thay đổi linh hồn, cơ thể cậu ta biến đổi không có nghĩa là linh hồn cậu ta thay đổi. Phương Huyên vẫn mãi mãi là Phương Huyên mà thôi, cậu ta vẫn là kẻ mà anh muốn dày vò cho đến chết.

Hít một hơi thật sâu, Tông Hiệu Đông bước xuống lầu, lấy xe, phóng nhanh ra khỏi biệt thự.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui