Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền

Nàng quạt từng nhịp, mắt nhắm lại thấy hơi buồn ngủ.3

Hai tên kia chọc ghẹo nàng một hồi rồi chuyể2n sang chọc ghẹo lẫn nhau, họ đang chuẩn bị đổ thuốc0 vào thùng gỗ thì có một giọng nói trầm thấp vang lê0n bên ngoài.

“Tiểu Nhị, Tiểu Lục, hai ngươi 3có đó không?”

Tiểu Nhị nhìn thấy Hạ Sơ Thất đang nhắm mắt, y hạ giọng xuống.

“Có chuyện gì?”

Người bên ngoài nói, “Lại có thêm vài thương binh, bên ngoài đang thiếu người.”

“Mẹ!” Tiểu Nhị và Tiểu Lục nhìn nhau, cúi đầu hà hơi vào bàn tay đang lạnh cứng: “Không đủ người thì không thể gọi người khác à? Chuyện nhỏ thế mà cũng đến tìm bọn ta, vậy thì dùng các ngươi có tích sự gì?”

Tiểu Nhị nói xong, y thọt vào eo của Tiểu Lục, “Mau múc thuốc đi, múc xong ta giúp ngươi khiêng thùng thuốc ra ngoài cửa, sau đó trở về canh vương phi ngủ. Ngươi làm xong việc thì ra ngoài kia xem bọn họ đang làm gì, đừng để họ làm phiền đến giấc ngủ của vương phi.”

Tiểu Lục cũng rất đau lòng cho Hạ Sơ Thất, không muốn làm phiền.

“Ừ, được rồi!”

Hai người họ là lính của Hạ Sơ Thất, những ngày này họ không theo Lão Mạnh ra tiền tuyến mà vào đội y tế với Hạ Sơ Thất, vừa làm chân sai vặt cho nàng, vừa làm chuyện nặng nhọc mà các lão đại phu không làm được, ngoài ra Lão Mạnh cũng muốn họ đến bảo vệ Hạ Sơ Thất. Thật ra chuyện tai của nàng có vấn đề là điều bí mật trong doanh trại. Ngoài những người thân thiết ra thì không ai biết cả.

Tiểu Nhị và Tiểu Lục cũng là những người biết nội tình.

Cho nên họ ở đây cũng là vì đôi tai của Hạ Sơ Thất.

Thời tiết đã chuyển lạnh, lò lửa giúp Hạ Sơ Thất ấm người lên, rất thoải mái, người cũng cảm thấy lâng lâng muốn ngủ, nàng không hề biết cuộc thảo luận của Tiểu Nhị và Tiểu Lục, cũng không biết họ đang làm gì. Nàng ngồi chống tay lên trán, gục lên gục xuống, suy nghĩ đến việc vài vị thuốc cần thiết hình như sắp hết rồi, cần phải nghĩ cách bổ sung thêm. Lúc này, đột nhiên có một luồng gió lạnh thổi ngang qua gương mặt nàng.

Gặp phải gió lạnh ở nơi ấm áp, cảm giác ấy rất rõ ràng.

Nàng xoay đầu lại theo phản xạ.

Quả nhiên rèm cửa đã bị vén lên, gió lạnh luồn vào theo.

Ở nơi đầu ngọn gió lạnh, có một người đang mỉm cười đứng trước mặt nàng. Hắn ta đang mặc mũ giáp của quân Tấn, trên tay có đeo băng tay chuyên dụng của đội y tế, dáng người cao ráo, đôi mắt sâu thẳm mang theo nét cười khẽ, nhìn vào trông không khác gì so với trước đây. Nhưng nàng là đại phu, chỉ cần nhìn kĩ là có thể thấy trên gương mặt hắn ta có một vết bầm xanh nhạt, dường như đang bệnh nặng, trông rất không tự nhiên.

“Làm nàng tỉnh giấc à?” Hắn ta cong môi.

Hạ Sơ Thất nheo mắt rồi cười lạnh.

“To gan thật, ngươi không sợ ta gọi người đến à?”

“Không sợ.” Đông Phương Thanh Huyền hơi buông thõng cổ tay trái bị đứt, còn tay phải giữ chặt vai nàng, giọng của hắn ta vừa có nét than thở, lại vừa có sự thâm tình.

“Ta biết là ta không nên đến đây. Nhưng ta nhớ nàng quá, không thể chịu nổi.”

Vai Hạ Sơ Thất run lên, nổi hết da gà.

“Cần gì phải nói sến súa dữ vậy? Ha...”

Nàng bật cười rồi ngẩng mặt lên nhìn hắn ta, lạnh lùng hỏi, “Tiểu Nhị đâu?”

“Nói chuyện với người thông minh đúng là thoải mái.” Đông Phương Thanh Huyền cúi đầu nhìn nàng, hắn ta cười, tiện thể vuốt tóc của nàng, “Y không có nguy hiểm gì đâu. Tất nhiên, với điều kiện là nàng phải đi với ta.”

Vành mắt Hạ Sơ Thất cong lên, lúc nhìn hắn ta, một nét cười bỗng xuất hiện trên khuôn mặt, nụ cười đó dường như vượt qua cả thời gian, lại cứ như bóp chết năm tháng. Nó lạnh lẽo, không chút hơi ấm.

“Đúng là xuất thân là Đại đô đốc Cẩm y vệ, làm những thứ âm hiểm, không biết xấu hổ thế này, quả thật không ai sánh bằng.”

“Nàng thích thì muốn nói sao cũng được.” Đông Phương Thanh Huyền cười khẽ, tiện thể kéo nàng lên khỏi ghế, ôm chặt vào lòng, hắn ta cúi đầu hít một hơi thật sâu trên mái tóc của nàng, “A Sở, nàng có nhớ tới ta không, dù chỉ một phút một giây?”

Hạ Sơ Thất đỏ mặt, đẩy hắn ta ra.

“Nhớ chứ, ta muốn ngươi đi chết đi.”

“Ha!” Giọng Đông Phương Thanh Huyền hơi khàn đi, nhưng đúng là hắn ta đang cười, “Sẽ như nàng mong muốn. Nhưng trước lúc đó, vì tính mạng của mười mấy vạn người Ngột Lương Hãn, nàng phải với ta đi một chuyến.”

“Có nghĩa là sao?” Hạ Sơ Thất kinh ngạc, “Ngươi muốn dẫn ta đi đâu?”

Đông Phương Thanh Huyền cười nhẹ, hắn ta nhìn nàng chằm chằm.

“Đến đó rồi nàng sẽ biết.”

Mùa thu đã đến, vốn là một mùa mát mẻ. Nhưng cơn mưa vào ngày trước khiến cả bầu trời phải cúi đầu, cả đất trời trở nên ngột ngạt và nặng nề.

Ngựa phi như bay, vó ngựa lướt trên con đường lầy lội làm bùn bắn tung tóe, dính vào váy Hạ Sơ Thất trông như những cánh hoa đang nở rộ.

Nhưng nàng không cảm nhận được.

Nàng nhìn cảnh vật hai bên đường lướt qua vun vút, nơi đáy mắt nàng ẩn chứa mây mù dày đặc.

Phong cảnh thật đìu hiu.

Ven đường, lá cây khô héo rũ xuống, bị những cơn gió Bắc thổi đung đưa, tô đậm nét hoang vắng. Chiến tranh kéo dài đã lâu, đồng ruộng hoang vu, chỉ có cỏ dại vẫn quật cường phát triển, các bác nông dân vốn nên cày cuốc đều đã dọn nhà đi từ lâu, thỉnh thoảng có mấy con chim sẻ nhỏ không biết nỗi khổ nhân gian, chúng cứ mổ đi mổ lại trên nền đất hoang vắng, trên những mái nhà tranh.

Chiến tranh đã phá hủy quê hương của biết bao nhiêu người.

Nàng cảm thán, chỉ đành bất lực.

“Không thể nhìn nổi nữa à? Nàng không ngăn cản Triệu Tôn xuôi về Nam ư?”

Người đàn ông phía sau khẽ thốt lên một câu, mang theo một nét mỉa mai nhàn nhạt. Chỉ đáng tiếc, đối với một kẻ điếc mà nói, cho dù hắn ta có châm biếm thế nào thì chỉ phí công.

Hạ Sơ Thất không nghe thấy Đông Phương Thanh Huyền nói gì, ánh mắt nàng vẫn hướng về những thửa ruộng hoang phế ngoài xa, nhìn bầy sẻ bị ngựa làm giật mình tung cánh bay lên trời cao, con tim nàng như bị nghẹn lại, hít thở khó khăn.

“Đông Phương Thanh Huyền, ngươi chiếm Cư Dung Quan là vì chỉ muốn chiếm cứ vùng lãnh thổ này của Nam Yến, hay là muốn dẫn binh xuôi về Nam, để rồi so tài cao thấp, đoạt lấy giang sơn Nam Yến, thậm chí cả thiên hạ với Triệu Tôn?

Nàng nói xoay, bèn xoay đầu lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui