Nhặt Được Vương Phi Tham Tiền



“Đại hãn…!”

Như Phong cưỡi ngựa tiến đến gần, ghì chặt dây cương “xuy” một tiếng.

“Thần đã vào trong thôn xem qua rồi, bên ngoài lều của Tấn vương điện hạ không có ai trực đêm.”

“Được.” Đông Phương Thanh Huyền nhếch miệng cười, cưỡi ngựa tiến lên vài bước xuôi theo con dốc, theo dõi ngôi làng ở phía xa từ trên sườn núi, trong đêm đen, ánh mắt quyến rũ lộ ra một thứ cảm xúc phức tạp, “Có lẽ nàng ấy đã đi cùng Tấn vương… Nhưng việc đi lại ở Âm Sơn vô cùng nguy hiểm, bọn họ nhất định sẽ để Bảo Âm lại trong thôn Dát Tra, nếu Bảo Âm ở đó thì nhất định sẽ phái người ngầm bảo vệ.”

Dừng lại một lát, hắn ta mím môi, quay đầu sang nhìn Như Phong, “Không thể bất cẩn.”

“Rõ, đại hãn.”

“Đi thôi, không còn sớm nữa! Có lẽ Bảo Âm đã ngủ rồi…” Đông Phương Thanh Huyền thản nhiên nói, trong đầu hiện lên dáng vẻ cô bé chảy nước miếng nằm trong lòng hắn ta, đôi mắt tràn ngập sương đêm khẽ thoáng qua ý cười, thêm vài phần long lanh.

Quất vào mông ngựa một cái, hắn ta tăng tốc độ.

“Vào thôn đi.”

Lều của Tiểu Bảo Âm đóng kín, im lặng như tờ, chỉ có gió đêm đập vào vải lều. Trước khi Đông Phương Thanh Huyền đến đây đã điều tra rõ ràng, cho nên hắn ta rất am hiểu tình hình nên trực tiếp đến thẳng chiếc lều. Trước khi hắn ta đến, Như Phong đã thám thính xem xét xung quanh một lượt, hai trạm gác ngầm bên ngoài lều của Bảo Âm đều đã bị gã xử lý.

Bên trong lều vải không mở cửa sổ, không đốt đèn, tối đen như mực, không nhìn rõ thứ gì.

Trong đêm tối, Đông Phương Thanh Huyền nắm chặt bàn tay, tim “thịch” một cái, nhận ra có điểm khác thường.

Nhưng bên trong có mùi sữa trên người Tiểu Bảo Âm.

Hắn ta vừa ngửi đã có thể xác định… chắc chắn Bảo Âm ở bên trong.

Hắn ta chầm chậm móc hỏa chiết tử trong ngực ra làm nguồn sáng rồi bước đến bên cạnh chiếc giường nhỏ.

“Bảo Âm…”

Khóe miệng hắn ta hơi mở nhưng lại không phát ra tiếng. Nhưng không ngờ, gần như ngay lúc hỏa chiết tử trên tay hắn ta sáng lên, chiếc chăn bông trên giường đột nhiên bị đá tung ra, một người phụ nữ với thân hình mảnh khảnh nhỏ nhắn ngồi bật dậy, đôi mắt láu cá tinh ranh cười như không cười quét qua hắn ta.

“Đại đô đốc… ồ, không đúng, đại hãn! Đêm hôm khuya khoắt, xung quanh tối đen, một nam nhân như ngài lại lén lút xông vào phòng con gái của ta rốt cuộc là có ý đồ gì?”

Lén lút xông vào phòng của con gái nàng ấy?

Câu nói này còn có nghĩa khác, Đông Phương Thanh Huyền suy nghĩ một lát, khóe miệng hơi vểnh lên, ánh mắt sâu thẳm liếc về phía nàng, “Ta đến, tất nhiên là để thăm nàng và con gái của ta.”

Con gái của hắn ta?

Hạ Sơ Thất buồn bực hừ một tiếng.

“Hình như đại hãn chưa cưới đại phi, con gái ở đâu ra vậy?”

Đông Phương Thanh Huyền khẽ cong môi, không trả lời, chỉ châm ngọn đèn dầu trong phòng rồi quay người sải bước tiến về phía nàng, nụ cười nhạt thản nhiên trên khuôn mặt tuấn tú bao năm vẫn vậy. Tưởng chừng như vẫn đang là ngày hôm qua, vẫn ở kinh sư Nam Yến, hắn ta lén lút vào khuê các của nàng, sau khi chọc ghẹo liền để lại một câu: “Được ôm hương trong lòng, mùi vị yêu đương vụng trộm thật là thích”.

Nhớ tới Đại đô đốc Cẩm Y Vệ tinh thần phấn chấn khi ấy, lại nhìn sang vị đại hãn Ngột Lương Hãn sau khi trải qua cuộc bể dâu của hiện tại, dù vẫn mang vẻ mặt phấn chấn nhưng lại khác hẳn với ngày xưa, trái tim nàng bỗng thắt lại một cách kỳ lạ.

“Ngươi không nên đến đây.”

“Nhưng ta đã đến rồi.” Đông Phương Thanh Huyền cười, “Hơn nữa, nơi có nàng, cho dù có không nên đến thế nào đi chăng nữa thì ta vẫn sẽ đến.”

Hạ Sơ Thất khịt mũi, “Ha, da mặt của ngươi vẫn không thay đổi gì cả.”

“Ai nói là không thay đổi?” Đông Phương Thanh Huyền vểnh môi cười, dưới ánh đèn đuốc lờ mờ, dáng vẻ cao lớn và gương mặt tuấn tú của hắn ta được điểm xuyết thêm vài phần mê hoặc quyến rũ… Hay nói cách khác là thêm đôi chút hơi thở mờ ám, chứa chan đầy tình ý.

“Rõ ràng là dày hơn rồi, lẽ nào A Sở không nhận ra?”

A Sở…

Cái tên A Sở này dường như chỉ có mình hắn ta gọi thì phải?

Con người này giống hệt với Triệu Tôn, thích kiểu xưng hô độc nhất.

Tại quán trà Thâm Tỉnh, hắn ta giúp nàng ứng phó với Triệu Miên Trạch, gọi nàng một tiếng A Sở. Ở Hồ Lô Khẩu bên ngoài thành Kiến Bình, hắn ta bay xuống từ vách núi, vì nàng chặn đứng ba mũi tên trí mạng, gọi nàng một tiếng A Sở. Ở đỉnh núi tại cửa ải Lư Long, hắn ta bị thương nhưng lại cố tình không chịu chữa trị, chỉ vì xin nàng một lọ thuốc mỡ trước mặt Triệu Tôn, cũng gọi nàng một tiếng A Sở. Ở Đông cung, ở phủ Tấn vương, ở bất kì nơi nào mà nàng có thể gặp phải nguy hiểm, hắn ta trước sau đều chưa từng bước quá một bước, cũng chưa từng bước thiếu một bước… Hắn ta lần nào cũng đứng ở một vị trí thích hợp với bản thân mình, nhìn nàng, cho nàng một chút hi vọng, bảo vệ tính mạng cho nàng.

Thời gian dường như giao thoa, những chuyện trước đây lần lượt thoáng qua trong đầu.

Khóe miệng nàng càng lúc càng mím chặt, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Nàng nhìn người đàn ông tuấn tú cao quý, thanh nhã phi phàm, nghĩ đến “Cẩm Y Vệ” đã chìm trong dòng lịch sử của Nam Yến, còn cả mộ chôn quần áo và di vật thuộc về Đông Phương Thanh Huyền, nàng chợt buồn bã cười.

“Bảo Âm đã ngủ rồi, ngủ cùng phòng với bà vú. Ngươi muốn đến nhìn con bé không?”

Đông Phương Thanh Huyền hơi nhíu mày, hỏi lại: “Nàng muốn cho ta thăm con bé sao?”

Hạ Sơ Thất mỉm cười gật đầu, “Ngươi muốn nhìn, tất nhiên ta sẽ để ngươi nhìn.”

Đông Phương Thanh Huyền cười một tiếng, nhướng cao chân mày quyến rũ, “Có câu nói này của nàng là đủ rồi.” Nói xong, hắn ta cũng chẳng gấp gáp đi thăm Bảo Âm, đôi mắt phượng hẹp dài ngắm kĩ khuôn mặt nhỏ nhắn dưới ánh đèn của nàng như thăm dò, rồi đột nhiên nheo mắt, chuyển đề tài câu chuyện.

“Nàng… có khỏe không?”

“Ta ư?... Khỏe lắm.” Hạ Sơ Thất đỡ trán, gượng gạo cứng đơ một hồi, cười như không cười nhìn hắn ta, “Chẳng phải đã hẹn trước với Triệu Thập Cửu gặp nhau ở Âm Sơn sao? Sao đại hãn lại xuất hiện ở thôn Dát Tra?”

Đông Phương Thanh Huyền không trả lời mà hỏi ngược lại, “Đúng vậy, không phải đã hẹn gặp ở Âm Sơn sao? Sao nàng vẫn còn ở thôn Dát Tra? Việc này không giống với tính cách của nàng. Chẳng phải lên núi đao, xuống biển lửa đều phải đi cùng Tấn vương hay sao? Nàng định không vào hoàng lăng Âm Sơn nữa à?”

Hạ Sơ Thất hơi ngẩng đầu lên, “Ngươi đoán xem?”

Cái kiểu gian xảo này không khác gì với Bảo Âm, Đông Phương Thanh Huyền khẽ mỉm cười, dưới ánh mắt nhìn chăm chú có đôi phần cổ quái của nàng, hắn ta đột nhiên nhớ đến bức thư mà Triệu Tôn sai trinh sát mang đến, nhớ đến cái hẹn ở Âm Sơn của Triệu Tôn thì thầm giật mình bừng tỉnh, trong đôi mắt hơi híp lại bắn ra một tia tức giận không kiềm chế nổi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui